Wednesday, June 28, 2017

CHIỀU HẠ VÀNG


Lâu lắm rồi ta mới nghe lại lời bài hát về tuổi học trò sâu lắng và hay đến thế. “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi em đi đâu” (Phượng hồng, Đỗ Trung Quân). Hay đến độ ta như trở về thuở cắp sách đến trường tự bao giờ? Những cánh phượng đầy sân trường như ru buồn những phút chia xa. Ta chưa biết gọi tên đấy là gì, chỉ là những thổn thức, những bâng khuâng và những hạnh phúc mỗi khi nghĩ về em. Có những rung động tinh khôi rơi vào kí ức, có những vương vấn còn lại trong hoài niệm, có những giọt nước mắt rơi về nuối tiếc… Chỉ còn ánh buồn khi “Chiều hạ vàng” ghé qua!

Ta cứ ngỡ như Nguyễn Bá Nghiêm đang nói hộ mình một cách rất thật. Không đợi nhạc sĩ phải nói buồn, nói nhớ nhiều lần, ta vẫn cảm nhận một nỗi buồn sâu thẳm trong giọng hát rất trầm, rất trải đời của Bảo Yến.


“Em hát đi ru mây hạ về
Hạ trắng lang thang miên man tình buồn
Dòng sông này lá hát trên cây
Mây trôi trôi như ru nỗi nhớ”


Thấp thoáng hạ vàng phía trước khung cửa sổ. Ta lặng nhìn mây lang thang trên bầu trời để nhắc nhớ một thuở yêu em. Nỗi nhớ giăng mắc trong tim. Mây cứ bay bay, sông cứ trôi trôi, có bao giờ dừng lại để một kẻ dại khờ đang hối hả đuổi ở phía sau? Ta không muốn đổi những triết lý tình yêu bằng một cuộc tình buồn khi ai đó bảo “nỗi buồn giúp ta sống sâu sắc hơn”.


“Em hát đi lênh đênh giọt buồn
Hoài mãi trong ta bơ vơ chiều về
Dòng sông này nhớ mãi em ca
Nhìn hạ về cây lá rưng buồn”


Hạ buồn, cây lá buồn, màu mắt em cũng buồn. Dòng sông hay dòng nhớ cứ mãi vỗ về triền miên trong ta? Trong khoảnh khắc, ta nhận ra nỗi nhớ em nào có dịu êm? Có phải ở một thời điểm nào đó, yêu thương cũng rơi vào quên lãng? Ta và em lạc bước trong đời để lại nhiều nuối tiếc. Mà nuối tiếc thì cũng giống như nỗi đau người ta luôn giấu lòng để tự huyễn hoặc bản thân.


“Em hát đi ru giấc ngủ chiều nay
Mây bay bay mơ tiếng ca trên đồi
Chiều hạ về như áng mây trôi
Lá trên cây không còn nắng mơ màng”


Xa rồi màu nắng mơ màng của một chiều mưa bất chợt! Những mùa hạ trôi qua trong lênh đênh và âm thầm. Dường như để khép lại những mơ mộng, những yêu thương và cả dở dang.


“Ta lắng nghe ngu ngơ hạ về
Hạ trắng bơ vơ ru em lời buồn
Chiều mây vàng như tiếng em ca
Mây lang thang trong nắng hanh vàng”


Ta đang lắng nghe hạ về. Hình như rất khẽ nhưng cũng rất mơ màng. Mơ tiếng em ca, mơ để lòng xao xuyến! Chẳng còn tiếng ve ầm ĩ quen thuộc dưới những gốc phượng già. Tiếng đàn của ta cũng dần tan vào đêm vắng…

Hạ lại về đó em! Như một lời ru vọng về từ kí ức. Mây vẫn trôi. Nắng chiều vẫn vàng tinh tươm. Dòng nhớ vẫn miên man chảy trong cuộc đời bao la. Chỉ có cây lá và mưa rưng buồn. Nếu cuộc đời là một chuyến xe, ta xin ngược về thuở hoa niên để nghe tiếng em ca…


Ngọc Nho - DH10C



No comments: