Sunday, September 4, 2022

NHỚ TRÁI KEO QUÊ MÙA ĐI CÙNG "TUỔI THƠ DỮ DỘI"

Trên đoạn đường quê từ nhà đến trường khoảng hơn cây số có hàng keo nằm cặp mé con sông quê hiền hòa. Những trái keo chín màu đỏ ói treo lủng lẳng trên cành cao như chào mời, thách thức bọn trẻ chúng tôi. Dưới tán keo mát rượi, chúng tôi ngồi hóng mát, nghe chim hót và thưởng thức trái keo chín mọng. Tuổi thơ của chúng tôi đơn giản là thế, nhưng đong đầy kỷ niệm và luôn khắc sâu trong ký ức của mỗi người.

Trái keo có nhân rất ngọt và thơm

Cây keo thuộc họ cây lá kim, thân cây xù xì, toàn thân đầy gai góc. Cũng giống như bao loài cây hoang dại ở quê, cây keo cũng tự mọc rồi lớn lên, đâm hoa kết quả. Tôi cũng không biết tuổi thọ của cây keo là bao nhiêu, nhưng theo lời nội tôi nói, khi tôi còn nhỏ xíu thì đã có hàng keo ấy rồi. Dù cây keo không mang nhiều giá trị kinh tế, nhưng với tuổi thơ chúng tôi, hàng keo hoang dại ấy có ý nghĩa vô ngần.

Khi chín, keo có màu đỏ thắm

Hồi đó, đoạn đường quê từ nhà đến trường làng toàn là đường đất. Mùa mưa, nước ứ đọng lắm sình lầy. Để đi đến trường, chúng tôi phải xách dép lội. Mặt mày đứa nào đứa nấy lấm lem. Rồi có những hôm lội bộ về mệt, ngồi dưới những tán keo hóng mát, dăm ba câu chuyện ở trường, gió ngoài sông thổi vào từng cơn, rười rượi mát. Trái keo còn non có màu xanh, khi chín có màu đỏ cuộn tròn, nhân có màu trắng ăn thơm thơm, thích lắm. Do cây keo đầy gai góc, nên không thể leo lên cây để hái trái giống như các loại cây thông thường. Để có được những trái keo treo lủng lẳng trên cây cao vút ấy, chúng tôi phải dùng nhiều hình thức khác nhau.

Trái chín thường có nơi các cành cao

Nhìn những trái keo đỏ tươi như thách thức, chúng tôi ngồi lại với nhau sáng tạo ra nhiều cách để hái keo. Cách đơn giản nhất là đốn những cây lá róc lấy thân, dùng dây nối lại làm thành cái sào để móc keo rơi xuống. Cách này tuy hái được nhiều keo, nhưng với những trái ở xa thì phải làm cái ná thun (súng cao su) để bắn. Những trái keo đỏ tươi thân nứt ra thành từng mắt, nhân ngọt lịm thơm tho luôn làm chúng tôi mê mệt. Gom lại được một mớ, chúng tôi ngồi tại gốc mà ăn một cách ngon lành. Cơn gió ngoài sông đưa vào nhẹ nhè, lòng lâng lâng hứng khởi, tiếng cười nói vang vang cả góc quê.

Trái cây hoang dại gắn bó với tuổi thơ chúng tôi

Mùa keo chín, trong cặp của tụi “con nít” chúng tôi thường có sẵn cái ná thun, mấy cái túi ni lông chuẩn bị sẵn để hẹn nhau hái keo ăn. Ngồi trong lớp mà lòng rạo rực, chỉ đợi đến tiếng trống tan trường rồi chạy thật nhanh theo hướng hàng keo cổ thụ mé sông quê. Cuộc hái keo diễn ra từ trưa đến tối mịt quên cả lối về. Lần ấy, tôi bị mẹ kéo về mắng cho một trận. Vậy mà chỉ được vài hôm lại tiếp tục hẹn nhau để hái keo. Tuổi ấu thơ với những trò vui đơn giản, những loại trái cây hoang dại mà sao quá đỗi thương yêu để giờ nhắc lại mà thấy tiếc cái thời “tuổi thơ dữ dội”.

Năm tháng qua đi, hàng keo trên mé sông quê ngày ấy đã bị đốn bỏ để làm đường đan, bộ mặt làng quê đổi thay nhanh chóng. Mé sông quê gió lồng lộng thổi năm nào nay đã trở thành cái bến chợ, dập dìu xuồng ghe vào buổi chợ sớm mai. Ngồi ở bến, lòng bùi ngùi nhớ về năm tháng nơi chốn quê mùa. Tại đây, ngay tại nơi này, dưới tán keo râm mát, những câu chuyện đùa vui với đám bạn quê ấy vẫn còn tươi nguyên. Tôi nhẩm tính trong số nhóm bạn của tôi, giờ chẳng còn ai bám đất, bám làng. Cũng giống như tôi, hầu hết đều rời xa quê hương đi học, đi làm, xây dựng tương lai. Tuy nhiên, tôi tin rằng: Trong sâu thẳm tâm hồn, ký ức một thời tuổi thơ quê dưới tán keo mát rượi năm nào sẽ vẫn còn đó, đi theo chúng tôi trong cuộc sống hôm nay.

Hoàng Lê / Theo: songmoi



No comments:

Post a Comment

Note: Only a member of this blog may post a comment.