Thursday, August 28, 2025

SỰ THẬT BẤT NGỜ VỀ KHOAI LANG SẦU RIÊNG GẤP 10 LẦN KHOAI VIỆT ĐANG GÂY SỐT

Khoai lang sầu riêng Trung Quốc đang gây sốt khắp các chợ online với giá bán lên tới 160.000 đồng/kg, không có mùi thơm và vị béo ngậy như sầu riêng.

Bên cạnh giống khoai lang phổ biến giá dao động từ 10.000-35.000 đồng/kg tùy loại, thị trường Việt thời gian gần đây còn xuất hiện khoai lang sầu riêng Trung Quốc. Ảnh chụp màn hình

Đi kèm với tên gọi “khoai lang sầu riêng” khá lạ lẫm, mặt hàng này có giá lên tới 240.000-300.000 đồng/thùng 2,5kg, thậm chí một số đầu mối rao 400.000 đồng/thùng. Ảnh: Facebook

Tính ra, 1 kg khoai lang sầu riêng Trung Quốc giá từ 96.000-160.000 đồng/kg, đắt gấp khoảng 5-10 lần giá khoai lang Việt Nam. Ảnh: Facebook

Dù đắt nhưng khoai lang sầu riêng vẫn thu hút đông đảo khách hàng, một số nơi không đủ bán. Ảnh: Facebook

Chị Vân Anh (một đầu mối bán nông sản online ở phố Tô Hiệu, phường Cầu Giấy, Hà Nội) cho biết, bắt đầu nhập khoai lang sầu riêng về bán từ đầu tháng 8. Ảnh: Facebook

Mỗi chuyến, chị Vân Anh chỉ nhập được 40 thùng loại 2,5kg/thùng do kho giới hạn lượng khoai bán ra cho mối sỉ. Vì vậy, nhiều đơn khách đặt trước chị vẫn không đủ trả hàng. Ảnh: Facebook

Theo chị Vân Anh, khoai lang sầu riêng gây sốt và được nhiều khách đặt mua bởi cái tên khá lạ. Không ít người có tâm lý muốn mua về ăn trải nghiệm. Ảnh: Facebook

Tuy nhiên, chị Vân Anh nhấn mạnh rằng, khoai lang sầu riêng chỉ là cái tên, không có mùi thơm và vị béo ngậy như sầu riêng. Ảnh: Facebook

Gọi là khoai lang sầu riêng vì nó tròn ú, mềm mịn như cơm sầu riêng chín. Ảnh: Facebook

Người bán quảng cáo khoai lang sầu riêng có ruột vàng, khi nướng hay hấp đều dẻo, ngọt, thơm lừng, cắn một miếng mềm mịn tan trong miệng, không có xơ. Ảnh: Facebook

Hoàng Minh (tổng hợp)
Theo: Kiến Thức



NGƯỜI CỌC CẰN KHÔNG PHẢI LÀ CÁ TÍNH MÀ ĐÓ LÀ SỰ MẤT TỰ CHỦ BẢN THÂN

Cộc cằn không phải cá tính, mà là sự bất lực trong kiểm soát cảm xúc, để rồi vô tình biến người thân thành nạn nhân im lặng. Sống lâu với sự cộc cằn, bạn mất tiếng cười trước tiên – và đó chính là dấu hiệu tổn thương sâu nhất.

Ảnh minh họa (Photo by Andre Hunter on Unsplash)

Sống với người cộc cằn giống như mang trong mình một nỗi đau âm ỉ - không chảy máu nhưng đau dai dẳng.

Bạn không bị đánh đập, nhưng mỗi ngày đều nhận những vết thương từ thái độ lạnh lùng, những lời nói gắt gỏng vô cớ.

- Bạn thắc mắc hỏi một câu, nhận ngay về một cái cau mày khó chịu.

- Bạn vui miệng kể một câu chuyện, họ sẵng giọng: "toàn nói vớ vẩn!"

- Bạn góp ý một cách nhẹ nhàng, họ quát lên: "Biết rồi, nói nhiều!"...


Dần dần, bạn không còn dám mở lời. Không còn dám kể những chuyện vụn vặt. Không còn dám thể hiện cảm xúc một cách tự nhiên.

Vì bạn biết, ở phía đối diện là một con người lúc nào cũng như chực chờ bùng nổ. Bạn học cách "co mình lại" để không bị tổn thương, để giữ cho nhà cửa được "yên ấm".

Người ta thường ngụy biện cho sự cộc cằn đó bằng câu nói "Tính tôi nó vậy".

Như thể sự cộc cằn là một điều hiển nhiên, một đặc quyền để họ làm tổn thương người khác.

Thực ra, cộc cằn không phải là “tính”. Nó là sự thiếu hiểu biết và thiếu kiểm soát cảm xúc.

Người ta có thể mệt, có thể stress, nhưng không có nghĩa là được quyền xả hết lên những người thương yêu mình.

Sống lâu trong môi trường ấy, người bên cạnh dần mất đi sự tươi vui, mất đi cả tiếng cười. Nhà không còn là tổ ấm, mà giống như một nơi “phải dè chừng” từng lời nói.


3 CẤP ĐỘ TỔN THƯƠNG KHI SỐNG VỚI NGƯỜI CỘC CẰN:

1. Tổn thương tự tin: Bạn dần tin rằng mình là người phiền phức, đáng bị đối xử như vậy

2. Tổn thương cảm xúc: Bạn mất đi khả năng biểu đạt cảm xúc thật, luôn phải "canh chừng" phản ứng của đối phương

3. Tổn thương nhận thức: Bạn chấp nhận đây là "số phận" và từ bỏ hy vọng về một mối quan hệ lành mạnh


Vậy, nếu bạn đang ở trong hoàn cảnh đó, bạn nên làm gì?

Tôi xin chia sẻ một vài góc nhìn cá nhân:

1. Đừng nhầm lẫn "nhịn nhục" là "yêu thương"

Chấp nhận những lời cộc lốc, những lần bị phớt lờ không phải là cách để giữ hòa khí. Im lặng không phải lúc nào cũng là giải pháp. Nó chỉ là cách bạn lẩn tránh vấn đề.

Nếu bạn sống với người cộc cằn, đừng chỉ né tránh. Hãy thử mở lời, không phải để tranh cãi, mà để tạo sự
thấu hiểu.

2. Giao tiếp để thiết lập ranh giới rõ ràng

Hãy chia sẻ cho họ biết đâu những điều bạn mong muốn và đâu là giới hạn của bạn một cách rõ ràng và nhất quán.

Bạn không cần lớn tiếng lại, cũng đừng cố nín nhịn. Chỉ cần chân thành: “Em biết anh đang mệt, nhưng khi anh nói lớn tiếng như vậy, em thấy rất buồn. Em mong chúng ta có thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn.”

Bắt đầu với "Em cảm thấy..." để bày tỏ cảm xúc, không trách móc hay chỉ trích cá nhân. Điều này giúp họ nhận ra hành động của mình mà không gây căng thẳng thêm.

Khi bạn biết cách đặt ra ranh giới giao tiếp lành mạnh, họ sẽ ý thức và cẩn trọng hơn với lời nói, hành vi của mình.


3. Ý thức rõ ràng về giá trị bản thân

Sống với sự cộc cằn của người khác lâu dài có thể làm bạn nghi ngờ giá trị của mình.

Hãy hiểu rằng, lời nói cộc cằn của họ phản ánh vấn đề của họ, không phải của bạn. Đừng đồng hóa những lời nói đó với giá trị bản thân.

Mỗi ngày dành 5 phút tự hỏi: "Mình đang cảm thấy gì? Mình cần gì để hạnh phúc hơn?"

Học cách lắng nghe bản thân, nhận ra rằng bạn xứng đáng được tôn trọng.

Bạn cũng có thể bắt đầu viết nhật ký hoặc thiền định.

Nếu có thể, tìm người đồng hành (bạn bè, chuyên gia) để chia sẻ. Điều này giúp bạn vững vàng hơn trước những cảm xúc tiêu cực từ người khác.

Khi bạn hiểu rõ giá trị của mình, bạn sẽ không để những lời cộc cằn định nghĩa bạn là ai.

4. Cuối cùng, xây dựng hạnh phúc tự thân.

Đây là điều quan trọng nhất. Đừng chờ đợi hạnh phúc hay bình yên từ ai khác. Chính bạn là người có thể tự tạo ra nó.

Đó có thể là một sở thích, một nhóm bạn tích cực, một góc đọc sách... nơi bạn có thể "sạc" lại năng lượng mà không phụ thuộc vào cảm xúc của người kia.

Khi bạn có hạnh phúc tự thân, sự cộc cằn của họ sẽ mất đi sức mạnh.

Cộc cằn, thiếu kiểm soát cảm xúc, thực chất là biểu hiện của nghiệp quả và sự thiếu vắng của những hạt giống tốt đẹp trong tâm hồn.

Một người không rèn luyện được sự tĩnh lặng, sự thấu hiểu từ bên trong, thì họ sẽ luôn phản ứng một cách thiếu kiểm soát trước mọi biến động của cuộc sống và gây ra nhiều sự đau khổ cho người khác.

Theo: viendongonline

XUÂN NHẬT CẢM HOÀI - TRẦN TIẾN PHU


XUÂN NHẬT CẢM HOÀI
 
Chinh tụ phiên phiên ấp lệ ngân,
Biệt ly vô kế đãn tiêu hồn.
Ưng ta bất cập tường đông liễu,
Tuế tuế xuân phong tại cố viên.


春日感懷 - 陳薦夫

征袖翩翩浥淚痕
別離無計但銷魂
應嗟不及牆東柳
歲歲春風在故園


Ngày xuân cảm hoài
(Dịch thơ: phanlang)

Lệ rơi tay áo không thôi
Chia lìa quê cũ xa xôi nát hồn
Không bằng ngọn liễu tường đông
Năm năm đùa với gió xuân vườn nhà


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Trần Tiến Phu 陳薦夫 (1560-1611) tự Bang Tảo 邦藻, Ấu Nhụ 幼孺, hiệu Băng Giám 冰鑒, người huyện Mân. Ông thuở nhỏ nghèo khó, đỗ cử nhân năm 34 tuổi. Ông thiện văn Lục triều, thơ hoa lệ, có ảnh hưởng của phong cách Trung, Vãn Đường. Ông được người đời liệt vào một trong Mân Trung thất tử. Tác phẩm có "Thuỷ Minh lâu tập" 水明樓集.

Nguồn: Thi Viện

QUAN HỆ MỸ- IRAN THỜI VÀNG SON: PHỤ NỮ TEHRAN MẶC BIKINI ĐI BIỂN, TIỆC TÙNG THÂU ĐÊM

Trước năm 1979, hình ảnh phụ nữ Iran mặc bikini, lái xe tự do ở Tehran có thể khiến nhiều người ngày nay sửng sốt. Những hình ảnh ấy gắn liền với thời kỳ thân Mỹ của Tehran, được đánh dấu bằng một cuộc đảo chính có sự can thiệp của CIA.

Phụ nữ và nam giới Iran nằm tắm nắng trên mui xe thời vua Pahlavi. Ảnh: Imgur

Từ đồng minh thân thiết đến kẻ thù không đội trời chung, quan hệ Mỹ - Iran là một trong những câu chuyện đầy kịch tính và nghịch lý nhất thời hiện đại. Loạt bài này lần theo những bước ngoặt định mệnh trong mối quan hệ phức tạp giữa 2 nước. Mỗi biến cố là một mắt xích trong mối thù hận kéo dài hơn nửa thế kỷ. Liệu mối quan hệ chìm sâu trong ngờ vực và thù địch này có thể hàn gắn?

Tehran thập niên 70: Như "thành phố của châu Âu" giữa sa mạc

Trong ký ức của nhiều người, Tehran những năm 1970 không khác nào một thành phố của châu Âu phóng khoáng giữa lòng Trung Đông khô cằn.

Trên Ynet News vào tháng 5/2025, bà Shahrzad Shadi (53 tuổi), từng sống ở Iran trong thập niên 70, hồi tưởng: “Iran thời vua Pahlavi chẳng khác gì châu Âu — từ phong cách ăn mặc đến cung cách sống. Mẹ tôi thường tự lái xe, phụ nữ mặc quần ống loe, áo không tay, bốt cao đến gối, và còn nhiều hơn thế nữa".

Lối sống Tây hóa thời đó cũng được bà Miki Turkan Yitzhaknia (63 tuổi), người dân Iran, mô tả sống động: “Chúng tôi sống như người phương Tây thực thụ. Con trai, con gái cùng tuổi tụ tập nhảy nhót trong các hộp đêm, đi xem phim, ăn tối ở nhà hàng, chơi bowling và trượt băng. Phụ nữ Iran thời đó ăn mặc theo tạp chí thời trang, làm tóc và trang điểm như người châu Âu. Paris chính là kim chỉ nam cho gu thẩm mỹ lúc đó".

Bà Eti Goshen (73 tuổi), một công dân Iran khác, kể lại: “Chúng tôi mặc váy ngắn, bikini gợi cảm, bơi ở những hồ bơi nơi nam nữ trẻ tuổi thoải mái hoà mình, tổ chức tiệc xuyên đêm. Tôi lấy bằng lái từ rất sớm và thỏa sức lái xe trên các con phố Tehran".

Mỹ - Anh can thiệp, gây chính biến lớn ở Iran

Cựu Thủ tướng Iran Mohammad Mosaddegh. Ảnh: Getty

Văn hóa và lối sống kiểu Tây kể trên không tự nhiên mà có. Theo tờ Guardian và trang All That Interesting, chúng bắt nguồn từ một bước ngoặt chấn động Iran: Cuộc đảo chính năm 1953.

Bối cảnh lúc bấy giờ là Thủ tướng dân cử Mohammad Mosaddegh thực hiện cải cách "vì người nghèo" và quốc hữu hóa ngành dầu mỏ, khiến Anh mất đi nguồn lợi khổng lồ từ Công ty dầu mỏ Anh - Iran (nay là BP). Quyết định này không chỉ giáng đòn nặng vào lợi ích kinh tế của London, mà còn làm dấy lên lo ngại tại Washington rằng Iran – trong bối cảnh bất ổn – có thể ngả sang phe Liên Xô trong Chiến tranh Lạnh. Trước nguy cơ Tehran rời khỏi quỹ đạo phương Tây và ảnh hưởng lan rộng đến toàn bộ khu vực giàu dầu mỏ, Mỹ và Anh đã phối hợp tiến hành một chiến dịch can thiệp bí mật nhằm lật đổ ông Mosaddegh.

Theo Guardian, Cơ quan tình báo Mỹ CIA và Cục tình báo mật Anh MI6 đã phối hợp thực hiện chiến dịch bí mật mang tên "Operation Ajax" (tạm dịch: Chiến dịch Ajax) để lật đổ Thủ tướng Iran Mossadegh.

Chiến dịch này được cho là sử dụng các chiến thuật như tuyên truyền, tài trợ các nhóm chống đối, và kích động biểu tình trên đường phố. Theo trang All That Is Interesting, các hoạt động này đã tạo ra sự hỗn loạn, dẫn đến việc lật đổ Mossadegh vào ngày 19/8/1953. Vua Iran (Shah) Mohammad Reza Pahlavi, người từng phải rời khỏi đất nước trong thời kỳ bất ổn, được khôi phục quyền lực.

Theo Guardian, CIA đã thừa nhận vào năm 2013 và 2023 rằng cuộc đảo chính này là không dân chủ, đánh dấu một ngoại lệ trong chính sách hỗ trợ các chính phủ (được chọn thông qua bầu cử) của Mỹ. Sự kiện này không chỉ củng cố quyền lực của vua Pahlavi mà còn mở ra một kỷ nguyên mới của ảnh hưởng Mỹ tại Iran.

Quan hệ Mỹ - Iran thăng hoa

Cựu vương Iran Mohammad Reza Pahlavi. Ảnh: Amongmen

Sau cuộc đảo chính, Mỹ trở thành chỗ dựa vững chắc cho vua Pahlavi.

Theo Viện Brookings (Mỹ), Washington cung cấp viện trợ kinh tế và kỹ thuật hào phóng, giúp vua Pahlavi củng cố quyền lực và thúc đẩy hiện đại hóa. Cách mạng Trắng, một loạt cải cách trong thập niên 60, được hỗ trợ bởi nguồn lực từ Mỹ, dẫn đến tăng trưởng kinh tế ấn tượng với tốc độ trung bình 9,8% mỗi năm từ 1959 đến 1972. Thương mại song phương đạt khoảng 3 tỷ USD mỗi năm vào thập niên 1970, đặc biệt sau khi giá dầu tăng gấp 4 lần vào năm 1973.

Về an ninh, Mỹ đóng vai trò quan trọng trong việc đào tạo và trang bị cho quân đội và lực lượng an ninh Iran. Theo Viện Brookings, vua Pahlavi đã chi hơn 16 tỷ USD để mua vũ khí từ Mỹ trong giai đoạn 1972-1977, bao gồm xe tăng, trực thăng, và các thiết bị quân sự tiên tiến.

Lực lượng an ninh SAVAK, được đào tạo với sự hỗ trợ của Mỹ, trở thành công cụ trấn áp các phong trào đối lập. Sau khi Anh rút khỏi khu vực vào năm 1971, Iran trở thành trụ cột trong chiến lược an ninh của Mỹ tại vùng Vịnh, đối trọng với Liên Xô và các quốc gia Ả Rập trong cuộc khủng hoảng dầu mỏ.

Ngành dầu mỏ là một trụ cột khác trong quan hệ song phương. Sau khi lật đổ Thủ tướng Iran Mossadegh, vua Pahlavi khôi phục ảnh hưởng của phương Tây trong ngành dầu mỏ, đảm bảo nguồn cung ổn định cho các đồng minh.

Theo All That Is Interesting, sự bùng nổ dầu mỏ thập niên 70 càng củng cố vị thế của Iran trên thị trường năng lượng toàn cầu, đồng thời thắt chặt mối quan hệ kinh tế với Mỹ. Tuy nhiên, việc vua Pahlavi giành quyền kiểm soát lớn hơn đối với ngành dầu mỏ từ các công ty quốc tế cũng gây ra căng thẳng với phương Tây.

Hiện đại hóa và bất mãn

Một cặp đôi ăn tối ở thủ đô Tehran thập niên 60. Ảnh: News Dog Media

Chính sách hiện đại hóa của vua Pahlavi, đặc biệt là Cách mạng Trắng, đã thay đổi bộ mặt xã hội Iran. Đô thị hóa diễn ra nhanh chóng, với các thành phố như Tehran trở thành trung tâm của sự hiện đại.

Theo Viện Brookings, sự tăng trưởng kinh tế đã thúc đẩy sự mở rộng của tầng lớp trung lưu và cải thiện giáo dục, với số lượng sinh viên đại học tăng đáng kể. Phụ nữ được trao quyền bầu cử và tham gia tích cực vào đời sống công cộng, từ lái xe đến làm việc tại các cơ quan nhà nước. Lối sống và cách ăn mặc cũng "thoáng" hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, sự "Tây hóa" và đô thị hóa quá nhanh cũng gây ra nhiều vấn đề.

Theo Viện Brookings, lạm phát, tham nhũng, và bất bình đẳng thu nhập gia tăng, cùng với sự xuất hiện của lao động nước ngoài, đã tạo ra xung đột văn hóa. "Chương trình cải cách của vua Pahlavi vấp phải sự phản đối kịch liệt từ giới tăng lữ, tầng lớp thương nhân và các địa chủ lớn. Họ coi cải cách ruộng đất là sự xâm phạm thu nhập, việc mở rộng quyền bầu cử cho phụ nữ là sự tấn công vào các giá trị của họ...", Viện Brooking nêu.

Theo Ynet News và BBC News, phong cách sống phương Tây, với váy ngắn và các bữa tiệc cả nam và nữ, bị các nhóm bảo thủ coi là sự tha hóa văn hóa Iran và các giá trị Hồi giáo. Sự bất mãn này được thể hiện rõ qua tiếng nói của giáo sĩ Ayatollah Ruhollah Khomeini. Theo Brookings, ông Khomeini chỉ trích vua Pahlavi là “kẻ khốn khổ” và tay sai của Mỹ, kêu gọi lật đổ chế độ quân chủ.

Ngoài ra, sự trấn áp chính trị của vua Pahlavi, kết hợp với những căng thẳng xã hội, đã tạo điều kiện cho một liên minh giữa các nhà dân tộc chủ nghĩa và giới tăng lữ, dẫn đến một sự kiện chấn động cuối thập niên 70 - không chỉ chấm dứt thời kỳ vàng son của quan hệ Mỹ - Iran mà còn thay đổi hoàn toàn bộ mặt xã hội và chính trị của quốc gia Trung Đông.

-----------------------

Từ chỗ là đồng minh chiến lược, Iran chuyển mình thành kẻ thách thức cứng rắn nhất của Mỹ tại Trung Đông. Tất cả bắt đầu từ một cuộc trở về tưởng như chỉ mang tính biểu tượng – nhưng lại làm sụp đổ toàn bộ chiến lược khu vực của Washington. Cuộc trở về đó là của ai và vì sao lại có thể biến Iran "từ bạn hóa thù" với Mỹ? Mời độc giả đón đọc bài tiếp theo:

Sự kiện chấn động ở Iran khiến nước Mỹ bàng hoàng

Theo Nguyễn Thái - (t/h) (Người đưa tin)

Wednesday, August 27, 2025

ĐÁM ĐÔNG - NGUYỄN TẤT NHIÊN


Đám đông
thơ Nguyễn Tất Nhiên

1.

cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
chiều vui thương đón gió
có thương thầm anh không?

cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
cười ngày thơ hết nụ
tình cờ thấy anh trông

khi không đường nín gió
bụi hết thời bay rong
khi không đường nín gió
anh lấy gì lang thang?

cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc “demi-garçon”
chiều đạp xe vô chợ
mắt như trời bao dung

anh vì mê mải ngó
nên quên thù đám đông!

2.

đời chia muôn nhánh khổ
anh tận gốc gian nan
cửa chùa tuy rộng mở
tà đạo khó nương thân

anh đành xưng quỷ sứ
lãnh đủ ngọn dao trần!
qua giáo đường kiếm Chúa
xin được làm chiên ngoan

Chúa cười rung thánh giá
bảo: đầu ngươi có sừng!
đời chia muôn nhánh khổ
anh tận gốc gian nan

cô Bắc Kỳ nho nhỏ
mắt như trời bao dung
hãy nhìn anh thật rõ
trước khi nhìn đám đông

hãy nhìn sâu chút nữa
trước khi vào đám đông!

NGUYỄN TẤT NHIÊN -1973

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hát Cô Bắc Kỳ nho nhỏ.


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Nguyễn Tất Nhiên (30/5/1952 - 3/8/1992) tên thật là Nguyễn Hoàng Hải, sinh tại xã Bình Trước, quận Đức Tu, tỉnh Biên Hoà. Sau 5-1975 sống tại Hoa Kỳ, mất tại California. Lúc còn trẻ ông còn có biệt danh là Hải ngáo hay Hải khùng do bạn bè đặt do tâm hồn luôn mơ mộng, không tập trung ngay cả khi đang học.

Nguồn: Thi Viện



DÂN ISRAEL LÀM GIÁN ĐIỆP CHO IRAN, VÌ SAO?

GS Uri Bar-Joseph tại Đại học Haifa (Israel) nhận xét động cơ chính thúc đẩy các công dân Israel làm gián điệp cho Iran không phải tư tưởng chính trị.

Mordechai Maman (giữa) ra tòa về tội làm gián điệp cho Iran - Ảnh: ynetnews.com

Cuối tháng 2-2025, tòa án ở Be'er Sheva (miền nam Israel) đã kết án 12 năm tù đối với bị cáo Mordechai Maman (73 tuổi) vì làm gián điệp cho Iran và âm mưu ám sát các nhà lãnh đạo Israel.

1 triệu USD để ám sát lãnh đạo cấp cao Israel

Mordechai Maman (còn gọi là Moti) đi nghĩa vụ quân sự thời trẻ, sau đó lập gia đình rồi chuyển đến miền bắc Israel. Hai vợ chồng nuôi dạy bốn người con và quản lý một nhà nghỉ. Chuyện làm ăn liên tục thất bại nên lúc nào Maman cũng thiếu tiền rồi vướng vào vòng lao lý, bị kết án vì nhiều tội danh như tống tiền, trốn thuế.

Khoảng 20 năm, trước hôn nhân tan vỡ, ông chuyển đến Thổ Nhĩ Kỳ định cư tại Samandag bán sỉ rau cải, trái cây, gia vị hay bất cứ thứ gì có đồng lời.

Đầu năm 2024, ông gặp hai người anh em họ Andrey và Junied Aslan là công dân Thổ Nhĩ Kỳ. Họ đồng ý hùn vốn làm ăn với ông. Lúc bấy giờ ông đã phải lòng cô gái Natalie người Belarus trẻ hơn ông đến vài con giáp. Tình hình tài chính lao dốc không phanh trong khi người tình nhỏ lại thích lối sống xa hoa nên ông đã chấp nhận làm gián điệp cho Iran.

Cơ quan tình báo nội địa Shin Bet thu thập nội dung trò chuyện trên WhatsApp và biết được trong lúc túng quẫn Maman đã nhờ hai anh em họ nhà Aslan giúp đỡ. Họ giới thiệu một doanh nhân giàu có người Iran tên Eddie hứa giúp tiền cho ông mở cửa hàng.

Tháng 5-2024, ông cùng đi với Andrey tới một ngôi làng giáp biên giới Iran. Năm ngày sau ông để lại hộ chiếu, điện thoại di động và đồ dùng cá nhân cho Andrey tại khách sạn rồi leo lên thùng xe tải vượt biên sang Iran. Xe tải dừng lại trước một biệt thự. Maman được đón tiếp nồng nhiệt. Eddie và những người trong biệt thự chính là điệp viên Iran.

Eddie nói để giúp mở cửa hàng, ông phải giúp lại một số việc như giấu tiền và vũ khí ở Israel, chụp ảnh các khu vực đông người, dằn mặt một số người Israel gốc Palestine nhận tiền của phía Iran nhưng không làm tròn nhiệm vụ. Maman đồng ý.

Sau 12 tiếng ở lại biệt thự, ông quay về Thổ Nhĩ Kỳ. Andrey đưa cho ông 1.300 USD tiền mặt. Vài ngày sau ông và người tình nhỏ rời Thổ Nhĩ Kỳ chuyển về Ashkelon ở miền nam Israel.

Đến giữa tháng 8-2024, Eddie đề nghị ông sang Iran lần nữa. Eddie nói trước lần này có hai điệp viên cấp cao từ Tehran đến mang theo séc mở (séc có thể thanh toán bất cứ nơi đâu) và gợi ý ông nên đòi 1 triệu USD cho nhiệm vụ được giao phó.

Tại bữa ăn trưa phủ phê, ông gặp hai điệp viên Iran. Một trong hai người nói tiếng Israel lưu loát.

Họ đồng ý thanh toán trước 150.000 USD nếu ông đồng ý ám sát Thủ tướng Netanyahu, Bộ trưởng Quốc phòng Yoav Gallant hoặc Ronen Bar giám đốc Tổng cục An ninh (Shin Bet). Maman bắt đầu hoảng vì ông không biết cách thức nào ám sát.

Theo kế hoạch B, họ đề nghị ông ám sát cựu Thủ tướng Naftali Bennett tại nhà riêng. Ông đồng ý và giữ nguyên mức giá 1 triệu USD. Họ nói sẽ tăng khoản tiền ứng trước lên 400.000 USD nhưng ông từ chối.

Hai điệp viên Iran bèn đề nghị một nhiệm vụ khác là dùng chất nổ ám sát các thị trưởng của hai thành phố Nahariya và Acre ở Israel. Sau nhiều giờ trao đổi, hai bên vẫn chưa đồng ý về tiền công nên hẹn hôm sau gặp lại.

Sáng hôm sau, hai điệp viên Iran đưa ra ý tưởng mới: Maman có thể thuyết phục một điệp viên Mossad làm điệp viên hai mang được không.

Maman chỉ hứa sẽ tuyển một cựu quan chức Mossad nhưng các điệp viên Iran khăng khăng đòi phải là điệp viên đang hoạt động. Cuộc họp kết thúc mà không đạt được thỏa thuận nào.

Trước khi Maman rời đi, Eddie đưa cho ông 5.000 USD tiền mặt. Theo báo Financial Review (Úc), một viên chức tình báo Israel quen thuộc với các phương pháp hoạt động của Iran nhận xét: "Ông ta thật may mắn khi chúng thả ông ta đi mà không giết ông ấy".

Maman vừa bước xuống sân bay quốc tế Ben Gurion (Israel) thì bị bắt giữ. Sau 14 lượt thẩm vấn của Shin Bet và bốn lần hỏi cung của cảnh sát, ông thừa nhận hành vi phạm tội. Để giảm nhẹ tội, ông đã đề nghị làm điệp viên hai mang quay lại đánh lừa Iran nhưng bị từ chối.

Aziz Nisanov và các đồng phạm trên bản tin truyền hình Israel - Ảnh: X

Số người bị bắt tại Israel vì âm mưu làm gián điệp của Iran đã tăng vọt 400% trong năm 2024.
SHIN BET

Bị gạt bên lề xã hội, làm gián điệp cho Iran

Trường hợp Mordechai Maman là một trong 39 công dân Israel bị bắt trong năm 2024 vì tình nghi làm gián điệp cho Iran.

Shin Bet ghi nhận từ cuối năm 2022, Iran đã tuyển hàng trăm người Israel làm gián điệp thông qua mạng xã hội hoặc trong các chuyến đi đến Thổ Nhĩ Kỳ hoặc Azerbaijan. Chiêu phổ biến là câu mồi bằng cách đăng quảng cáo trên mạng xã hội hỏi mọi người có muốn kiếm tiền dễ dàng không. Ai hám tiền nhào vô sẽ bị sập bẫy.

Công dân Israel làm gián điệp xuất thân từ nhiều tầng lớp, có người Do Thái và người Ả Rập, nam nữ, trẻ già đủ kiểu. Trước đây Iran chỉ tìm điệp viên chuyên nghiệp nhưng gần đây sẵn sàng móc nối cả công dân Israel bình thường.

Một viên chức Shin Bet mô tả đó là chiến lược "phun và cầu nguyện", nghĩa là cứ phát tán rộng rãi để cầu may trúng mánh. Ví dụ tiêu biểu như Aziz Nisanov (43 tuổi), nhạc sĩ bán thời gian ở Haifa (miền bắc Israel).

Sau khi lập quốc vào năm 1948, Israel đã ban hành Luật Hồi hương, theo đó người có ông hoặc bà là người Do Thái sẽ tự động được cấp quyền công dân Israel. Nisanov đến Israel cùng gia đình từ Azerbaijan lúc 7 tuổi.

Ở Israel, người Do Thái gốc Azerbaijan được gọi là người Do Thái miền núi. Họ phải vật lộn tìm việc làm, đối phó với chi phí sinh hoạt cao và tìm nhà ở giá rẻ nên nhiều người cảm thấy bị gạt bên lề xã hội.

Giữa năm 2022, Nisanov về thăm Azerbaijan thì gặp một người bạn cũ và than thở khó kiếm sống. Người này giới thiệu Nisanov với một người Iran 56 tuổi xưng tên là Elshan Agayev. Agayev cho biết làm việc cho Orhan.

Thật ra Agayev và Orhan đều là sĩ quan tình báo Iran. Nisanov đồng ý cộng tác với hai người này.

Nisanov đã chụp ảnh trụ sở Mossad ở Glilot, căn cứ hải quân ở Haifa, các khẩu đội phòng không Vòm sắt và tổng hành dinh lực lượng phòng vệ Israel ở Tel Aviv. Nisanov còn chiêu mộ sáu đồng phạm, trong đó có cậu con trai 19 tuổi Yigal Nisanov.

Nhóm Nisanov đã do thám gần 100 mục tiêu ở Israel như khảo sát thiệt hại tại căn cứ không quân Nevatim sau khi bị tên lửa Iran tấn công vào tháng 4-2024, theo dõi một chuẩn tướng chỉ huy căn cứ.

Nhóm đã nhận từ 500-1.200 USD USD cho mỗi nhiệm vụ và đã tích lũy 300.000 USD trong 15 tháng. Tiền công được thanh toán bằng tiền điện tử. Tình báo Iran lo hết các khoản chi phí như tiền khách sạn, tiền thuê xe, tiền mua máy ảnh mới và máy tính.

Hoạt động của nhóm Nisanov đã gây hậu quả rõ ràng. Các địa điểm quân sự do nhóm Nisanov chụp ảnh đã trở thành mục tiêu bị tên lửa và máy bay không người lái của Hezbollah tấn công.

Hoạt động gián điệp kết thúc vào tháng 9-2024 khi lực lượng đặc nhiệm Shin Bet xét nhà và bắt giữ. Đây là một trong những đường dây gián điệp nguy hiểm nhất và chắc chắn là lớn nhất từng hoạt động ở Israel.

GS Uri Bar-Joseph tại Đại học Haifa (Israel) nhận xét động cơ chính thúc đẩy các công dân Israel làm gián điệp cho Iran là tiền chứ không phải tư tưởng chính trị.

Chuyên gia Beni Sabti tại Viện Nghiên cứu an ninh quốc gia ở Israel giải thích ngoài dụ dỗ bằng tiền hoặc khai thác lý lịch phạm tội, tình báo Iran còn lợi dụng tâm trạng bất mãn của những người mới nhập cư vào Israel trong thời gian thích nghi với văn hóa, ngôn ngữ và môi trường mới ở Israel.

Đầu tiên tình báo Iran sẽ thao túng tâm lý, an ủi, tỏ ra thông cảm với đối tượng để xây dựng lòng tin, sau đó đưa ra yêu cầu làm vài việc nhỏ như chụp ảnh trung tâm thương mại rồi dần tăng yêu cầu lên.

Ông ghi nhận: "Ban đầu bạn nhận được phần thưởng nhỏ, có thể là 100 hoặc 200 USD nhưng một khi bạn đã bị cuốn hút, nhiệm vụ sẽ lớn hơn với số tiền công càng nhiều hơn".

Hoàng Duy Long / Theo: tuoitre
Link tham khảo:




THÍNH HIỂU GIÁC - LÝ ÍCH


Thính hiểu giác - Lý Ích

Biên sương tạc dạ đoạ quan du,
Xuy giốc đương thành Hán nguyệt cô.
Vô hạn tái hồng phi bất độ,
Thu phong quyển nhập "Tiểu Thiền Vu".


聽曉角 - 李益

邊霜昨夜墮關榆
吹角當城漢月孤
無限塞鴻飛不度
秋風捲入小單于


Nghe tù và sớm 
(Dịch thơ: Đinh Tú Anh)

Sương đêm biên ải phủ cây du
Trăng lạnh cô đơn, vẳng tiếng tù
Hồng nhạn một đàn bay chẳng nghỉ
Gió thu thổi điệu “Tiểu Thiền Vu”.


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Lý Ích 李益 (748-829) tự Quân Ngu 君虞, người Cổ Tang, Lũng Tây (nay thuộc huyện Vũ Uy, tỉnh Cam Túc), thi nhân đời Trung Đường.

Nguồn: Thi Viện

TANG LỄ RỘN RÀNG VÀ NHỮNG QUAN TÀI "ĐỘC LẠ" Ở GHANA

Những chiếc quan tài hình cá, quả dứa, ấm trà rực rỡ sắc màu… cùng màn múa khiêng quan tài rộn rã biến tang lễ ở Ghana thành ngày hội tôn vinh người đã khuất.


Trong hơn 2 thập kỷ qua, nhiếp ảnh gia kiêm nhà nghiên cứu Regula Tschumi đã dành thời gian tìm hiểu và ghi lại văn hóa tang lễ của người Ghana bằng hình ảnh. Trong ảnh, một thợ xây chuyên nghiệp có biệt danh "Cua" được an táng trong chiếc quan tài thiết kế riêng, mô phỏng chính biệt danh ấy. Đúng như câu nói của tộc người Ga-Adangbe: "Hãy tôn vinh cái chết như chúng ta tôn vinh cuộc sống".


Những màn nhảy múa được dàn dựng công phu đã biến tang lễ thành một ngày hội rực rỡ sắc màu và tràn đầy năng lượng. Chiếc quan tài hình quả cà chua gây bất ngờ lớn cho người dân ở ngôi làng hẻo lánh này. Nhưng bất ngờ hơn cả là sự xuất hiện của nhóm Nana Otafritsa nổi tiếng với màn nhảy khiêng quan tài từng gây sốt giữa Covid-19. Màn trình diễn thành công đến mức trên đường trở về, đoàn đưa tang và người dự lễ hòa mình nhảy múa theo tiếng nhạc của đội kèn đồng.


Người con gái cả trong gia đình, vốn làm nghề bán cá, được người thân đưa tiễn bằng một chiếc quan tài hình con cá. Vào ngày tang lễ, Otafritsa cùng nhóm vũ công khiêng quan tài ở địa phương vừa trình diễn vừa đưa quan tài ra nghĩa trang. Tuy nhiên, vì chiều dài của "con cá" vượt quá kích thước huyệt mộ đã đào sẵn, phần đuôi phải được cưa bớt để vừa chỗ.


Trong tang lễ của người đứng đầu gia đình - một tài xế lái xe tải Bedford - các thành viên trong nhà đã khiến khách tham dự bất ngờ với chiếc quan tài hình xe tải Bedford cùng màn trình diễn của nhóm vũ công khiêng quan tài. Họ không chỉ nhảy múa cùng "chiếc xe" mà còn khiêng nó ra nghĩa trang, trong tiếng nhạc rộn rã của đội kèn đồng.


Những người thân trong gia đình trao tặng cho người ngư dân kiêm thầy cúng này một chiếc quan tài mô phỏng cái ấm trà xanh mà ông thường dùng để thực hiện nghi thức tẩy rửa trước lễ cúng.


Ở miền nam Ghana, đặc biệt là trong cộng đồng người Ga, tang lễ luôn được coi trọng. Với tộc người này, đám tang là một trong những nghi thức xã hội và tâm linh quan trọng nhất trong đời. Lễ tang thường được tổ chức công khai và hoành tráng, kéo dài nhiều ngày. Sự kiện không chỉ để tưởng nhớ người đã khuất mà còn nhằm gìn giữ danh dự gia tộc và cầu mong sự phù hộ của các bậc tổ tiên. Trong bức ảnh này, một người lái xe được an táng trong chiếc quan tài hình xe tải Bedford ông từng lái.


Những người thân đang khiêng quan tài của một người phụ nữ bán dứa đến nơi an nghỉ cuối cùng.


Với các nhân viên Công ty Đường sắt Ghana, việc đưa tiễn một đồng nghiệp đã mất bằng chiếc quan tài mô phỏng hình dáng và màu sơn của đầu máy xe lửa Ghana là một tập tục quen thuộc.


Gia đình vị trưởng làng chài đã tôn vinh ông bằng chiếc quan tài hình cá nhám voi - loài cá được xem là lớn nhất và khỏe nhất trong họ cá mập. Chiếc quan tài này cũng là biểu tượng cho địa vị cao quý của người đã khuất.


Người thân tiễn biệt một ngư dân trong chiếc quan tài hình con cá. Đêm trước ngày chôn cất, gia đình thường tổ chức lễ thức canh quan - không chỉ ở tang lễ truyền thống mà nhiều đám tang theo nghi thức Cơ Đốc giáo cũng thực hiện tương tự. Lễ canh quan có thể diễn ra trong một căn phòng tại nhà tang quyến hoặc trong lều được nhà tang lễ dựng và cho thuê. Tùy theo địa vị xã hội, tôn giáo và mong muốn của gia đình, không gian tang lễ có thể được bài trí rất khác nhau và thi hài người mất cũng được quàn theo nhiều cách khác nhau.


Những vũ công khiêng quan tài trong bộ trang phục "Scotland đỏ". Regula Tschumi, tiến sĩ ngành dân tộc học, đã ghi lại hình ảnh Benjamin Aidoo - người được khán giả quốc tế biết đến rộng rãi với biệt danh "vũ công khiêng quan tài Ghana". Aidoo là một nhà tổ chức và trang trí tang lễ chuyên nghiệp, đồng thời ông cũng trực tiếp khiêng quan tài trong các đám tang cùng nhóm thanh niên do chính anh đào tạo. Những màn trình diễn của anh thường pha chút "hài đen" nhằm giúp người dự bớt đau buồn. Thay vì khóc thương, họ được khuyến khích mỉm cười, thậm chí bật cười để tiễn đưa người đã khuất.

Ảnh: Regula Tschumi
Hoàng Linh / Theo: Znews
Link tham khảo:



NHỮNG ĐẦU BẾP TRUNG QUỐC TỪNG NẤU ĂN CHO TỔNG THỐNG MỸ

Gần 100 năm trước, đầu bếp Lee Ping Quan người Trung Quốc đã nấu ăn cho các tổng thống Mỹ Harding và Coolidge nhưng ít được ai nhắc đến.

Ảnh tư liệu về Quan. Ảnh: White House Historical Association

Năm nay, khi Adrian Miller đang nghiên cứu cho cuốn sách về các đầu bếp người Mỹ gốc Phi tại Nhà Trắng, ông tình cờ phát hiện một tựa sách hấp dẫn trong danh mục bộ sưu tập đặc biệt của thư viện Đại học Denver. Cuốn sách xuất bản năm 1939, là hồi ký và công thức nấu ăn của Lee Ping Quan, cựu đầu bếp trên du thuyền tổng thống USS Mayflower, kể về thời gian ông phục vụ tổng thống Harding và Coolidge (1922-1929).

Adrian Miller gần như ngã khỏi ghế khi xem cuốn sách này bởi nội dung của nó kết hợp giữa hồi ký với công thức nấu ăn. Cuốn sách kể lại câu chuyện đầy đủ nhất về một đầu bếp trong lịch sử tổng thống tính đến thời điểm đó. Việc cuốn sách được viết bởi một người da màu cũng rất đáng chú ý.

Dù không liên quan trực tiếp đến cuốn sách ông đang viết về các đầu bếp người Mỹ gốc Phi, Adrian Miller đã tự nhủ một ngày nào đó cần tái giới thiệu cuốn sách vì nó được in năm 1939 và dường như đã bị lãng quên.

Cuốn hồi ký dạy nấu ăn của Quan, ghi lại chi tiết thời gian ông làm đầu bếp cho các tổng thống Hoa Kỳ.

Khi Miller liên hệ với một vài nhà xuất bản để hỏi xem họ có quan tâm đến việc tái bản cuốn sách của Quan hay không, nhưng tất cả đều từ chối.

Sau đó, Miller liên hệ với Hiệp hội Lịch sử Nhà Trắng về Quan. Tổ chức phi lợi nhuận này quan tâm đến đầu bếp người Trung Quốc và các đầu bếp châu Á khác có thể đã nấu ăn cho các Tổng thống Mỹ. Điều này dẫn đến việc Miller viết cuốn Asian Heritage Chefs in White House History: Cooking to the President’s Taste (Các đầu bếp gốc Á trong lịch sử Nhà Trắng: Nấu ăn theo khẩu vị của Tổng thống), giới thiệu Quan cùng các đầu bếp từ Trung Quốc, Nhật Bản, Philippines, Hàn Quốc và Thái Lan.

Adrian Miller đã viết hai cuốn sách về những đầu bếp thiểu số từng phục vụ các tổng thống Hoa Kỳ. Ảnh: Ryan Fila

Cuốn sách, xuất bản vào tháng 5, bao gồm tiểu sử và công thức nấu ăn từ Quan, Ariel De Guzman - phục vụ George H.W. Bush và con trai George W. Bush, Anita Lo - nấu tiệc quốc yến cho Tổng thống Barack Obama chiêu đãi Chủ tịch Tập Cận Bình năm 2015 và Cristeta Comerford, đầu bếp điều hành tại Nhà Trắng đã nghỉ hưu năm 2024.

Khi nghiên cứu nhật ký tàu, Miller phát hiện rằng từ cuối những năm 1800, các sĩ quan hải quân Mỹ ưu tiên thuê lao động châu Á, đặc biệt là người Trung Quốc, làm đầu bếp, quản gia và rửa bát trên du thuyền tổng thống. Đầu bếp người Trung Quốc sớm nhất được ghi nhận là Ah Loy, phục vụ Tổng thống Theodore Roosevelt trên USS Mayflower trong Chiến tranh Nga - Nhật vào tháng 7/1905.

Roosevelt khi ấy đang cố gắng làm trung gian hòa giải giữa các đối tác Nhật Bản và Nga trên tàu và Ah Loy có nhiệm vụ căng thẳng là đảm bảo tất cả đều có một bữa trưa ngon miệng. Thực đơn của Ah Loy gồm súp nghêu, gà nướng cùng bánh mì, khoai tây chiên, dưa hấu và cà phê, đủ ngon để góp phần hoàn tất thỏa thuận. Roosevelt được trao giải Nobel Hòa bình năm 1906.

Trong khi đó, Quan là đầu bếp trên USS Mayflower cho Tổng thống William Harding và Calvin Coolidge từ 1922 đến 1929. Sinh ra ở huyện Long Môn, tỉnh Quảng Đông, Quan lớn lên ở Quảng Châu, nơi chú của ông - Li Wan Sun - làm đầu bếp và là chủ nhà hàng nổi tiếng.

Quan bắt đầu học nghề dưới sự hướng dẫn của chú từ khi còn nhỏ rồi chuyển cùng gia đình đến Philippines, nơi ông học trường ẩm thực và làm việc với chú tại một khách sạn. Khi 20 tuổi, Quan gia nhập Hải quân Mỹ với vai trò quản gia cho các sĩ quan trên tàu USS Barry.

Đến khi gia nhập USS Mayflower năm 1922, Quan đã nổi tiếng với kỹ năng ẩm thực, chuyên nấu ăn cho gia đình tổng thống và khách mời. Các món ăn của ông cho gia đình Harding gồm cá "à la king", croquettes khoai lang, bánh cuốn rau bina nhồi bơ và bánh quy hạnh nhân, trong khi gia đình Coolidge thưởng thức thịt bê cà ri, trứng nhồi trứng cá muối kèm bánh mì nướng và bánh cuộn Thụy Sĩ.

Món bánh mì của Quan được tái hiện lại. Ảnh: Bruce White

Quan nghỉ hưu năm 1929 và thử sức với vai trò chủ nhà hàng. Ông ấy điều hành các nhà hàng cao cấp ở thành phố New York, Maine. Điều thú vị là Quan cố gắng thiết kế nhà hàng cho thực khách cảm nhận như đang ở trên USS Mayflower. Vào thời đó, báo chí và tạp chí đưa tin về các đầu bếp như Quan, kể câu chuyện của họ và cách họ làm hài lòng khẩu vị các tổng thống, thu hút sự tò mò của công chúng Mỹ.

Tuy nhiên, các món ăn đắt đỏ khiến Quan tuyên bố phá sản ngay sau vụ sụp đổ thị trường chứng khoán năm 1929. Ông thử lại ở Maine năm 1932 nhưng công chúng không có nhu cầu cho các bữa ăn đắt tiền trong thời kỳ Đại suy thoái.

Để chỉnh sửa công thức của Quan và các đầu bếp gần đây, Miller hợp tác với Deborah Chang, một cựu luật sư đã học trường ẩm thực, làm việc tại nhà hàng và sở hữu công ty cung cấp dịch vụ ăn uống. Chang thử nghiệm và chỉnh sửa hơn 400 công thức của Quan, rút gọn xuống 60 món phù hợp với khẩu vị và thiết bị hiện đại.

Bìa sách của Adrian Miller và Deborah Chang. Ảnh: White House Historical Association

Món filet mignon của Quan nấu cho Harding tương tự cách làm của các đầu bếp nhà hàng ngày nay khi nướng ở nhiệt độ cao, rồi nấu trong lò. Chang bổ sung sốt nấm và quấn bacon quanh thịt thay vì đặt lên trên do cách này dễ hơn cho người nấu tại nhà.

"Quan có rất nhiều công thức, thật tuyệt vời khi hiểu được tư duy của ông qua số lượng công thức đó", Chang nói

Cuốn sách của Miller và Chang không chỉ ghi lại câu chuyện và công thức của Quan mà còn tôn vinh di sản của các đầu bếp gốc Á tại Nhà Trắng, làm sáng tỏ vai trò của họ trong lịch sử ẩm thực cho các tổng thống Mỹ.

Hoài Anh (Theo SCMP)
Link tham khảo:





Tuesday, August 26, 2025

TÌNH BÁO ISRAEL PHÁ HOẠI CHƯƠNG TRÌNH HẠT NHÂN IRAN - KỲ 5: BÓNG HỒNG SÁT THỦ MOSSAD, HỌ LÀ AI?

Tại lễ trao Giải thưởng quốc phòng vào đầu tháng 7-2019 ở Israel, có một cô gái lên nhận giải nhưng ảnh chụp chỉ cho thấy phần lưng.

Ngày 2-7-2019, Thủ tướng Benjamin Netanyahu, Tổng thống Reuven Rivlin và Tổng tham mưu trưởng Aviv Kohavi (từ trái sang) trao Giải thưởng quốc phòng năm 2019 cho nữ điệp viên Dina chỉ lộ phần lưng trước máy ảnh - Ảnh: GPO

Không có sĩ quan Mossad nào có quyền ra lệnh nữ điệp viên dùng đến thân xác trong khi thi hành nhiệm vụ.
MICHAEL BAR-ZOHAR

Cô ấy được gọi tắt là L (chữ cái thứ 12 trong bảng chữ cái Do Thái) và chính là điệp viên Mossad bí danh Dina, người đã trinh sát nhà kho Shurabad ở Tehran, nhờ đó toán Mossad đột nhập cuối tháng 1-2018 đã lấy được hơn 110.000 tài liệu hạt nhân Iran.

Ba nữ điệp viên trong một điệp vụ đánh cắp thông tin

Nữ điệp viên Dina là một trong 20 nữ điệp viên để lại dấu ấn trong lịch sử Cơ quan tình báo Mossad được TS sử học Michael Bar-Zohar (Israel) mô tả trong cuốn sách Những nữ chiến binh Mossad: Những người phụ nữ tuyệt vời trong cơ quan mật vụ Israel dày 368 trang xuất bản tháng 4-2021.

Tác giả đã từng giữ chức cố vấn chung cho Bộ trưởng Quốc phòng Moshe Dayan, đồng thời là người viết tiểu sử chính thức của Thủ tướng David Ben-Gurion và Tổng thống Shimon Peres.

Ông đã phỏng vấn các nữ điệp viên và được phép viết lại nhiều tình tiết chưa từng công bố về các điệp vụ mà họ tham gia. Ví dụ như câu chuyện đánh cắp thông tin hạt nhân từ Syria, đồng minh chiến lược của Iran.

Vào tháng 3-2002, ông Ibrahim Othman - giám đốc Ủy ban Năng lượng nguyên tử Syria - đến Vienna (Áo) tham dự hội nghị Cơ quan Năng lượng nguyên tử quốc tế (IAEA). Một hôm nọ, ông vừa bước ra khỏi thang máy ở tầng 4 khách sạn thì nhìn thấy một cô gái trẻ ngồi khóc ở hành lang.

Cô gái vừa làm mất chìa khóa va li, trong đó có chìa khóa phòng, giấy tờ và tiền bạc. Ông cố giúp cô gái mở khóa va li nhưng vô ích. Cô gái chợt hỏi: "Anh có cái tua vít hay con dao bỏ túi nào không?".

Ông bèn đưa chìa khóa phòng và nói cô gái thử dùng mở va li xem sao. Cô gái cầm chìa khóa, khéo léo xoay lưng để ông không nhìn thấy cô in chiếc chìa khóa vào đất sét rồi đút vào ổ khóa mở được va li.

Othman không thể ngờ cô gái ấy là điệp viên Israel mang bí danh Nina. Mossad nghi ngờ Tổng thống Bashar al-Assad ở Syria đang âm mưu phát triển vũ khí hạt nhân nên cử ba nữ điệp viên tiếp cận Othman để xác minh.

Sau Nina, đến vai của nữ điệp viên Marylin. Sáng hôm sau, Mossad đã cẩn thận bố trí người ngồi kín chỗ trong phòng ăn sáng chỉ để một chỗ trống đối diện Marylin. Khi Othman vào phòng ăn sáng, ông buộc phải ngồi vào ghế này.

Marylin giả vờ cãi nhau qua điện thoại với bạn trai vì bạn trai hủy chuyến đến Vienna để kỷ niệm ngày họ quen nhau rồi chộp lấy ông phân trần. Cuối cùng ông đồng ý đi cùng Marilyn dùng bữa tối.

Tối hôm đó, khi hai người gặp nhau ở sảnh để đi ăn, nữ điệp viên mang bí danh Kira nhập cuộc. Với chiếc chìa khóa làm từ mẫu đất sét của Nina, Kira đột nhập vào phòng của Othman và bẻ khóa điện thoại di động ông để lại trong phòng.

Trong điện thoại có nhiều bức ảnh chụp tòa nhà chứa lò phản ứng hạt nhân đang xây dựng ở Syria. Phía trước tòa nhà có nhiều công nhân Bắc Triều Tiên đang làm việc. Kira sao chép tập hồ sơ rồi rút êm.

Đầu tháng 9-2007, quân đội Israel đã mở chiến dịch Orchard không kích phá hủy lò phản ứng hạt nhân của Syria ở Al Kibar. Năm sau, tướng Mohammed Sleiman - kỹ sư trưởng dự án hạt nhân Syria - đã bị ám sát trên sân thượng nhà riêng ở Tartus nhìn ra Địa Trung Hải. Nhóm người nhái bắn tỉa Israel đã tiêu diệt mục tiêu bằng súng giảm thanh với hai phát đạn vào đầu.

Trả lời báo Le Figaro về vị trí của nữ giới trong Mossad, TS Zohar nhận xét: "Hình ảnh Mossad trên thế giới là các chàng trai mạnh mẽ như điệp viên James Bonds, tuy nhiên cũng có những phụ nữ không hề kém cạnh.

Họ đến từ khắp thế giới như Ai Cập, Lebanon, Ba Lan, Canada, Úc, Pháp... Nữ điệp viên có các giác quan, bản năng và khả năng mà nam giới không có. Và họ thường không có cái tôi quá lớn như nam giới. Theo tôi, sức mạnh thể chất của con người đã được thay thế bằng sức mạnh trí tuệ".

Xe của TS hạt nhân Majid Shahriari phát nổ ở Tehran vào tháng 11-2010. Người đặt mìn là một nữ điệp viên Mossad - Ảnh: MEHR

Nữ điệp viên có khả năng ứng biến tốt hơn

Theo TS Michael Bar-Zohar, ban đầu phụ nữ được tuyển vào Mossad chỉ để làm công việc pha cà phê, đánh máy báo cáo. Một thời gian dài Mossad vẫn giữ định kiến phụ nữ khó hoàn thành nhiệm vụ vì cuộc sống gia đình bận rộn.

Do đó trong nhiều năm, Mossad đã cấm các nữ điệp viên sinh con. Sau đó, nhờ họ thể hiện lòng dũng cảm và hy sinh nên giành được vị trí xứng đáng. Hiện nay lệnh cấm sinh con cũng đã được dỡ bỏ.

Mossad kỳ vọng vào nhiều phẩm chất tốt đẹp từ các nữ điệp viên. TS Zohar phân tích: "Phụ nữ thực thi nhiệm vụ được giao phó với thái độ nghiêm túc gương mẫu. Đặc biệt họ có khả năng ứng biến tốt hơn".

Họ có thể giấu tài liệu đánh cắp dưới lớp tã em bé, cải trang nhóm người di cư thành đoàn rước tôn giáo để tránh đội tuần tra hoặc đơn giản là chủ động ghim một bông hoa vào áo mục tiêu.

Ông nhấn mạnh nữ điệp viên Mossad không đóng vai mỹ nhân kế như phim ảnh và tiểu thuyết gián điệp mô tả.

Ông giải thích: "Không có sĩ quan Mossad nào có quyền ra lệnh cho nữ điệp viên dùng đến thân xác trong khi thi hành nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ đòi hỏi thân mật hơn với mục tiêu, Mossad sẽ sử dụng các tình nguyện viên nữ ngoài tổ chức có lối sống thoáng hơn".

Tương tự các đồng nghiệp nam giới, họ phải đối mặt với áp lực tâm lý rất lớn, phải vượt qua lối sống ẩn danh, cô đơn và cuộc sống gò bó khắc nghiệt. Các điệp viên hoạt động ngầm còn bị giằng xé khi không thể sống như chính mình, phải giấu những người thân yêu về nghề nghiệp.

Cho dù phải chấp nhận cuộc sống ràng buộc và mức lương khá khiêm tốn, nhiều phụ nữ Israel vẫn muốn làm điệp viên. Lúc sách của TS Zohar xuất bản, 47% tân binh được Mossad tuyển dụng là phái nữ.

Ông cho biết: "Hiện nay 30% nhóm trưởng và 40% điệp viên Mossad là nữ". Họ không chỉ làm điệp viên mà còn là kỹ sư máy tính hoặc thậm chí hoạt động ở tuyến đầu như ở Iran.

Lúc 7h45 ngày 29-11-2010, TS hạt nhân Majid Shahriari đã bị ám sát tại thủ đô Tehran (Iran) trong lúc nạn nhân đang lái xe đến phòng thí nghiệm.

Một người đội mũ bảo hiểm đen chạy chiếc mô tô vượt qua xe của Shahriari và gắn quả mìn từ tính vào cửa xe. Một phút sau, mìn phát nổ. Shahriari thiệt mạng còn người vợ bị thương nặng. Người đặt mìn chính là... một nữ điệp viên Mossad.

TS Zohar nhận xét: "Tôi nhận thấy nhiều người trong số họ không hề biết sợ hãi". Một trong những nữ điệp viên đó là Yael Man.

Ông kể: "Yael là bạn tốt của tôi. Bà đã dành 14 năm sống ở thủ đô các nước Ả Rập, chỉ huy các đội và thực hiện nhiều nhiệm vụ đáng kinh ngạc.

Có lần người đứng đầu Mossad nói với tôi: "Nếu chúng tôi trao tặng bà ấy huy chương cho các nhiệm vụ đã hoàn thành thì sẽ không còn chỗ để đeo trên ngực bà ấy". Một ngày nọ tôi hỏi Yael có sợ không. Bà ấy trả lời: "Có, tôi sợ. Sợ không hoàn thành nhiệm vụ". Tất cả những gì bà ấy quan tâm là chứng minh rằng mình có thể làm được".

----------------------------

Công việc làm ăn ngày càng thất bát, Mordechai Maman đồng ý làm gián điệp cho Iran. Nhiệm vụ là ám sát các quan chức Israel hoặc móc nối điệp viên Mossad làm điệp viên hai mang.

CHINH PHU OÁN - VƯƠNG DÃ


CHINH PHU OÁN - VƯƠNG DÃ

Hoàng vân bạch thảo một Yên San,
Bách chiến không tồn lưỡng mấn ban.
Bất thức chinh phu tam thập vạn,
Kỷ nhân sinh nhập Ngọc Môn quan.


征夫怨 - 王野

黃雲白草沒燕山
百戰空存兩鬢斑
不識征夫三十萬
幾人生入玉門關


Nỗi oán của người lính thú 
(Dịch thơ: phanlang)

Yên San cỏ trắng mây vàng
Đánh nhau trăm trận tóc loang lổ màu
Ba mươi vạn khách chinh phu
Mấy người còn sống trở về Ngọc Quan


Sơ lược tiểu sử tác già:

Vương Dã 王野 tự Trinh Ông 貞翁, người Sơn Âm, Chiết Giang, đời Minh, nhà nghèo nhưng chăm dùi mài kinh sử, dựng nhà phía nam núi Ngoạ Long dạy học. Về già ông thích đọc Kinh dịch, tập dưỡng sinh, lấy hiệu Thuế nham đạo nhân 蛻巖道人.

Nguồn: Thi Viện