Thursday, August 14, 2025

BÁNH HỎI "ÚT DZÁCH"

Tối nay vừa ăn tối vừa xem những clip video giới thiệu về Vietnamese Cuisine, xem qua được clip này thấy hay hay và cảm động nên mới post lên share với các bạn.


Cảm động vì clip được làm phim từ Cần Thơ, giới thiệu về 2 món ăn dân dã quá bình thường mà nếu người VN nào mà không biết thì coi như không phải là người VN theo kiểu:

"Kkông ăn đậu, không phải người Mễ
Không đi trễ, không phải Việt Nam"

Nói chơi vậy thôi chớ cái bánh xèo thì thật là bình thường nhưng chắc ít ai biết cái bánh xèo VN của bà Nguyễn Thị Xiềm (Mười Xiềm) ở Bình Thủy-Cần Thơ đã đoạt giải nhất ở hội chợ lần thứ 41 của Smithsonian Festival của Mỹ.

Còn món "bánh hỏi" của lò "Út Dzách" ở Nhơn Ái-Phong Điền cũng là một đặc sản văn hóa ẩm thực Cần Thơ. Khi được hỏi tại sao có tên bánh hòi, bà Út chỉ cười nói: "Hồi đó đi hỏi vợ, người ta đặt con heo quay và chục ký bánh này, có lẽ vì dùng trong những tiệc cưới hỏi nên kêu là bánh hỏi.."


Tôi lên mạng tìm thì chỉ thấy có mấy câu trả lời chung chung nhu thế này:

1) Theo phỏng đoán của một vài người trong làng bánh hỏi, có lẽ do ngày xưa, người ta thường rỉ tai nhau về loại bánh đặc biệt này. Một loạt câu hỏi được đặt ra: Bánh gì, ai làm, cách làm thế nào, ở đâu nên loại bánh không tên cũng thành tên: Bánh hỏi.
 
2) Gọi là bánh hỏi vì bánh hỏi là món ăn không thể thiếu trong những dịp lễ, cúng giỗ, cưới hỏi của người dân

Nhưng cần gì gì câu trả lời đúng, chỉ biết là thịt heo quay mà có bánh hỏi, rau cải, chấm nước mắm thì không còn món gì ngon bằng phải không các bạn.

Mời các bạn xem clip này xong ai khéo tay có thể làm món ngon đãi cả nhà lúc cuối tuần. Còn ở Úc này tụi tôi chỉ có thể mua bánh hỏi khô về chế biến thôi.

(LKH)



Wednesday, August 13, 2025

HUYỀN THOẠI DONALD TRUMP - KỲ 3: FRED TRUMP NHẬN TRỢ CẤP CHÍNH PHỦ ĐỂ GÂY DỰNG GIA TÀI

Kinh nghiệm, các mối quan hệ và một chuỗi trợ cấp xây dựng từ chính phủ đã giúp Fred Trump xây lên nền tảng cho sản nghiệp của con trai ông sau này.

Donald Trump (trái) và Fred Trump (phải) tại dự án Trump Village năm 1973. Ảnh: Barton Silverman/The New York Times/Redux.

Trước khi qua tuổi 20, Fred Trump đã dựng nên và bán được căn nhà đầu tiên của mình. Ở tuổi 35, ông xây dựng hàng trăm căn nhà mỗi năm ở Brooklyn và Queens. Ở tuổi 45, ông đã xây những tổ hợp chung cư căn hộ thuộc loại lớn nhất nước.

Bên cạnh tinh thần làm việc đáng nể – “Ngủ chỉ phí thời gian”, ông thường nói – sự nghiệp thăng tiến này của ông còn nhờ vào khả năng áp dụng khôn ngoan các kỹ thuật xây dựng hàng loạt. Tờ báo Brooklyn Daily Eagle đã gọi ông là “Henry Ford của ngành công nghiệp xây dựng nhà ở”. Ông dựng giàn giáo kéo dài cả một dãy phố để các thợ xây, thỉnh thoảng làm việc hai ca xuyên đêm, xây nên hàng chục dãy nhà chỉ trong một tuần. Những ngôi nhà đó được bán với giá 115.000 đô theo giá trị hiện thời.

Đến năm 1940, tạp chí American Builder (Thợ xây Mỹ) đã chú ý đến ông, dành nguyên hai mặt báo để viết về ông dưới tiêu đề “Show diễn lớn nhất của nhà xây dựng sô-lô” (Biggest One-Man Building Show). Bài báo mô tả về một nhân vật cao ngạo độc lập, trả tiền cho mọi thứ – lương, các trang thiết bị, đất đai – từ cộc tiền dày cộp ông luôn mang theo bên mình, với sự trợ giúp duy nhất đến từ một thư ký chuyên trả lời điện thoại trong một văn phòng chỉ nhỉnh hơn chỗ đậu xe hơi một tẹo. “Ông ấy đóng tất cả các vai, đại lý thu mua, nhân viên thu ngân, ông chủ chi trả, giám sát công trình, kỹ sư xây dựng và giám đốc bán hàng,” bài báo viết.

Trên thực tế, mọi thứ không đơn giản chỉ có vậy. Fred Trump còn dành nhiều năm tiếp cận đi lại với cơ quan chính quyền của Brooklyn, cho tiền, giúp đỡ và kết bạn với nhiều người (như Abraham D. Beame, thị trưởng tương lai), những người có thể giúp cuộc đời xây dựng của ông xuôi chèo mát mái hơn rất nhiều. Ông cũng tập hợp được một đội nhóm thân cận gồm các luật sư bất động sản, các chuyên viên định giá tài sản và các kế toán thuế giúp bảo vệ quyền lợi cho mình.

Tất cả những điều này – kinh nghiệm dày dạn, sự nhanh nhạy, các mối quan hệ, và sự tập trung cao độ nâng cao hiệu suất xây dựng nhà ở dành cho giới trung lưu – đã đặt ông vào vị trí hoàn hảo để tiếp nhận làn sóng đầu tư của chính phủ cho xây dựng nhà ở. Làn sóng này bắt đầu với New Deal (Thương vụ Mới), chương trình bắt đầu trong Thế chiến II để cấp tập xây nhà ở quân đội, và lên cao trào thời hậu chiến với yêu cầu cấp thiết cung cấp nhà ở cho những người tham chiến trở về. Theo quyển sách của Gwenda Blair, “Gia tộc Trump: Ba thế hệ nhà Xây dựng và một Tổng thống”, Fred Trump là một trong những người nhận được nhiều nhất những khoản vay ưu đãi cho xây dựng từ chính phủ, nhờ vậy trở thành một triệu phú giàu có hơn trước đó nhiều lần.

Chính những khoản vay ưu đãi trên là nguồn suối chảy vào tài sản của Donald Trump. Cuối thập niên 1940, Fred Trump nhận được khoảng 26 triệu đô vay chính phủ để xây dựng hai trong số những dự án lớn nhất của ông, tòa nhà căn hộ Beach Haven, gần Coney Island, Brooklyn, và Shore Haven, cách đó vài dặm. Rồi ông biến các con của mình thành chủ sở hữu của những dự án này.

Khi khoản tiền thuê căn hộ làm dày thêm quỹ tín thác dành cho các con của mình, Fred Trump tiếp tục tìm những con đường khác thênh thang hơn để chuyển dịch tài sản cho các con. Theo các tư liệu gần đây New York Times thu thập được, ông đã xây dựng hoặc mua các căn hộ chung cư ở Brooklyn và Queens và dần dần, một cách kín đáo, chuyển quyền sở hữu cho các con thông qua mạng lưới các tập đoàn và công ty hợp danh. Tổng cộng, Fred Trump tích lũy gần 13 triệu đô dưới dạng tiền mặt và các khoản cho vay, tạo nên một đế chế mini trong đế chế gồm 8 tòa nhà với 1.032 căn hộ mà ông sẽ chuyển toàn bộ cho các con.

Việc chuyển giao bắt đầu trước sinh nhật lần thứ 16 của Donald Trump. Vào ngày 1/6/1962, Fred Trump chuyển giao một khu đất ở Queens cho một công ty mới thành lập. Theo các tài liệu thu thập được, trong khi ông sẽ trở thành chủ tịch của công ty mới này, các con ông sẽ trở thành những chủ nhân của nó. Sau đó ông xây dựng tòa nhà 52 căn hộ Clyde Hall tại đây.

Đó là tiền mát bát vàng cho các đứa trẻ nhà Trump. Cha của họ lo tất cả mọi thứ. Ông mua đất, xây căn hộ và vay tiền ngân hàng. Các nhân viên của ông quản lý tòa nhà. Trong khi đó lợi nhuận chảy vào túi các con ông. Đến đầu thập niên 1970, Fred Trump đã áp dụng các hình thức chuyển giao tương tự cho bảy tòa nhà khác của ông.

Với Donald Trump, điều này có nghĩa là ông nhận được một nguồn thu nhập mới tăng lên nhanh chóng. Khi còn học cấp ba, phần chia lợi nhuận ông nhận được là 17.000 đô mỗi năm tính theo giá trị hiện tại. Nó tăng lên mức vượt hơn 300.000 đô mỗi năm ngay sau khi ông tốt nghiệp đại học.

Fred Trump (trái) và Donald Trump (phải). Ảnh: Getty.

Làm cách nào Fred Trump chuyển nhượng 1.032 căn hộ của mình cho các con mà không phải trả hàng trăm ngàn đô tiền thuế, đó là điều bí ẩn. Kiểm tra lại các tài liệu về tám bất động sản đó không cho thấy chứng cứ nào về việc các con ông đã mua nó công khai. Những tư liệu tài chính mà New York Times có được chỉ tiết lộ rằng tất cả cổ phần trong những tập đoàn và công ty hợp danh lập ra cho đế chế mini của ông, vào thời điểm nào đó, đã được chuyển giao toàn bộ cho các con. Nhưng phần khai thuế của ông chỉ ra ông không trả bất kỳ khoản thuế quà tặng nào cho bảy tòa nhà của mình, và chỉ trả vài ngàn đô cho tòa nhà thứ tám.

Tòa nhà thứ tám đó, Sunnyside Towers, tổ hợp 158 căn hộ tại Queens, là minh họa cho cách thức tiếp cận mèo-bắt-chuột (catch-me-if-you-can) của Fred Trump với Sở thuế vụ, nơi đã liên tục triệu tập ông trong các năm 1950 và 1960 về vấn đề tránh thuế.

Sunnyside được Midland Associates, một công ty hợp danh do Fred Trump lập ra cùng đứng tên với các con, mua lại với giá 2,5 triệu đô vào năm 1968 để thực hiện việc chuyển giao. Theo bản khai thuế năm 1969 của Fred Trump, ông trao cho từng người con của mình 15% cổ phần trong Midland Associates. Dựa trên số tiền mặt dùng để mua Sunnyside, giá trị của món quà này lẽ ra phải đạt 93.750 đô. Thay vào đó, ông kê khai khoản quà tặng đó với giá chỉ có 6.516 đô.

Sau khi tốt nghiệp Đại học Pennsylvania vào năm 1968, Donald Trump vào làm việc cho cha mình. Fred Trump đặt con vào ghế Phó chủ tịch của hàng chục công ty. Đây cũng là thời điểm Fred Trump gửi điện tín (telegraph) thông báo cho gia đình và các nhân viên của mình một điều đau đớn hiển nhiên: Ông không xem con trai cả, Fred Trump Jr., là người xứng đáng thừa kế trực tiếp gia sản của mình.

Fred Jr., lớn hơn Donald 7 tuổi rưỡi, cũng đã làm việc cho cha từ sau khi tốt nghiệp. Theo các phỏng vấn từ người thân và nhân viên cũ, mối quan hệ giữa hai người không mấy tốt đẹp. Fred Trump thường xuyên công khai chế giễu con mình vì quá tốt bụng, quá hiền lành, quá lười, quá thích uống rượu. Ông nhăn mặt trước sở thích bay lượn và âm nhạc của con, không hiểu nổi vì sao con mình lại dành quá ít sự quan tâm cho công việc kinh doanh của gia đình. Donald, chứng kiến sự thất vọng cùng cực của cha, chủ động tô điểm mình trở thành hình mẫu đối lập với Fred Jr. – một kẻ rắn rỏi tự tin với bản năng sát thủ. Phần thưởng của Donald là được cha mình cho thừa kế giấc mộng đế vương.

Fred Trump bắt đầu thực thi những bước đi chỉ giúp cho một mình Donald Trump tiến thân, dạy ông bí kíp xây dựng với những khoản vay ưu đãi rẻ rề từ chính phủ. Vào năm 1972, hai cha con lập ra công ty hợp danh để xây nên cao ốc cho người lớn tuổi tại East Orange, N.J. Nhờ vào các khoản trợ cấp chính phủ, công ty hợp danh này nhận được gần 7,8 triệu đô tiền vay lãi suất gần bằng không, bao hết 90% chi phí xây dựng. Fred Trump trả phần chi phí còn lại.

Nhưng theo các tư liệu, con trai ông nhận được hầu hết các lợi ích tài chính từ đó. Ngoài phần phân chia lợi nhuận và chi phí tư vấn, Donald Trump được trả tiền để quản lý tòa nhà, dù việc quản lý này do nhân viên của Fred Trump thực hiện. Donald cũng bỏ túi khoản tiền mà người thuê nhà phải trả để thuê máy điều hòa. Đến năm 1975, Donald Trump nhận được tương đương với giá trị hiện thời 305.000 đô mỗi năm từ tòa nhà này.

Fred Trump cũng ủn thêm một chân cho người con thông qua phần đầu tư của ông, đầu thập niên 1970, vào việc phát triển xây dựng còn đang lộn xộn ở Starrett City tại Brooklyn. Đây là dự án nhà ở được trợ cấp lớn nhất của chính phủ vào thời điểm đó. Khoản đầu tư này, với hứa hẹn sẽ được miễn một phần thuế cực lớn, được dành riêng cho Fred Trump. Sau này ông sẽ sử dụng phần lỗ khi đầu tư vào Starrett City để khai né đi phần thuế phải đóng cho lợi nhuận từ đế chế của mình.

Fred Trump đầu tư 5 triệu đô vào đây. Một công ty hợp doanh khác, lập ra cho các con của ông, đầu tư thêm 1 triệu đô nữa, giúp tránh thuế cho các con của Trump trong suốt những thập kỷ tiếp theo. Nó đã giúp Donald Trump không phải trả bất kỳ khoản thuế thu nhập nào vào năm 1978 và 1979. Nhưng Fred Trump cũng đã ủy nhiệm cho con mình bán một phần nhỏ cổ phần của ông ở Starrett City, một thương vụ ngọt ngào đem tới hơn 1 triệu đô giá trị hiện tại cho Donald Trump dưới dạng “chi phí tư vấn”. Tất cả số tiền từ các chi phí tư vấn, phí quản lý, tiền thuê nhà, đế chế mini và lương lậu giúp Donald Trump hiển nhiên trở nên giàu có từ rất lâu trước khi ông bán căn hộ Manhattan đầu tiên của mình. Theo tìm hiểu của New York Times, đến năm 1975, ở tuổi 29, Donald đã nhận tổng cộng gần 9 triệu đô theo giá trị hiện tại từ cha mình.

Giàu có, đúng vậy. Nhưng vẫn còn là khoảng cách xa so với hình ảnh mà Donald Trump lẫn cha của mình muốn tạo dựng cho con.

Y Chan / Theo: luatkhoa.com

Bài viết này nằm trong loạt bài giới thiệu phóng sự điều tra đặc biệt của tờ New York Times về quá trình làm giàu của Tổng thống Mỹ Donald Trump. Đây là phóng sự dựa trên hơn 100.000 tài liệu, hồ sơ, sổ sách tài chính liên quan đến hoạt động kinh doanh của gia đình Trump từ những năm 1970. Bên cạnh đó, New York Times cũng tiến hành phỏng vấn hàng loạt nhân viên cũ của công ty gia đình Trump và các học giả, chuyên gia về thuế. Tổng thống Trump từ chối đề nghị phỏng vấn của tờ Times, còn luật sư của ông thì bác bỏ toàn bộ cáo buộc gian lận thuế và trốn thuế mà phóng sự nêu ra.

Link tham khảo:

Còn tiếp:
Kỳ 4: Fred Trump và nỗ lực gây dựng hình ảnh tỉ phú tự thân cho con trai

DẪN THỦY HÀNH - LÝ QUẦN NGỌC


DẪN THỦY HÀNH
 
Nhất điều hàn ngọc tẩu thu tuyền,
Dẫn xuất thâm la động khẩu yên.
Thập lý ám lưu thanh bất đoạn,
Hành nhân đầu thượng quá sàn viên.


引水行 - 李群玉

一條寒玉走秋泉
引出深蘿洞口煙
十裏暗流聲不斷
行人頭上過潺湲


Bài ca dẫn nước 
(Dịch thơ: Trần Thế Hào)

Một đường máng dẫn suối thu xa,
Cỏ rậm cửa hang toả khói nhoà.
Mười dặm vẫn nghe không ngớt tiếng,
Nước bên trên chảy dưới người qua.


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Lý Quần Ngọc 李群玉 (813-860) tự Văn Sơn 文山, người Phong Châu 澧州 (nay thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc), tính tình khoáng đạt, giỏi thơ ca, thổi sáo và thư pháp, là thi nhân trứ danh đời Vãn Đường. Đời vua Tuyên Tông, ông làm Hiệu thư lang ở Hoằng văn quán.

Nguồn: Thi Viện

TẬP TỤC KỲ LẠ: HUN KHÓI XÁC NGƯỜI CHẾT

Người Anga sống tại Quận Aseki của Papua New Guinea, vùng cao nguyên nằm bên rìa thế giới hiện đại, thừa hưởng một trong những nghi lễ kỳ quặc nhất của thế giới cổ đại: hun khói thi thể người chết.

Con đường dẫn tới quận Aseki hẻo lánh rất ngoằn ngoèo (Hình: Ian Lloyd Neubauer)

Là một hình thức lưu giữ lạ lùng, mà theo cách nhìn của người ngoài là rất kỳ cục, các xác chết được hun khói của người Aseki đã hấp dẫn trí tưởng tượng của các nhà nhân chủng học, các nhà văn và các nhà làm phim từ hơn 100 năm nay.

Tuy nhiên, chưa có ai chỉ ra được thực sự điều đó là gì mà đa phần chỉ toàn tưởng tượng, đồn đoán.

Xác ướp ở miền đất của những người ăn thịt đồng loại

Để tìm hiểu xem thói quen này bắt đầu từ khi nào và tại sao người Anga lại ướp xác người chết ở nơi mà việc ăn thịt người từng là chuyện bình thường, tôi tới Lae, thành phố lớn thứ nhì của Papua New Guinea.

Tại đó, tôi gặp Malcolm Gauthier, hướng dẫn viên của công ty chuyên cho thuê xe máy chạy đường địa hình, Niugini Dirt.

Chúng tôi đã có một hành trình kéo dài trong hai ngày với một đêm ngủ lại ở thị trấn đào vàng hồi thập niên 1930, Bulolo.

Đi bằng xe máy là một cách để có thể đi được nhiều nơi ở Papua New Guinea (Hình: Ian Lloyd Neubauer)

Càng đi sâu vào đất liền, đường sá càng xấu đi. Xe nhảy chồm chồm đến ê ẩm xương cốt, bùn đất lầy lội, rồi phải vượt sông. Có chỗ chúng tôi cần phải nhờ đến cano dẫn đường mới qua được.

Khi chúng tôi tới được Angapenga, một ngôi làng lớn nằm cách Lae khoảng 250km về phía tây nam, một đám trẻ nhỏ chỉ trỏ chúng tôi nhìn qua lớp cỏ cao che khuất, dõi mắt xuống một thung lũng.

Đó là một trong hàng chục địa điểm ở Quận Aseki, nơi ta có thể nhìn thấy các thi thể hun khói.

Địa điểm đặt xác ướp ở Angapenga cũng là nơi dễ đến nhất, chỉ cách con đường một quãng đi bộ.

Sau khi chúng tôi đỗ xe, một người đàn ông có tên là Dickson lại gần.

Ông nói ông là người cai quản khu vực.

Nói bằng tiếng Tok Pisin, một thứ ngôn ngữ phong phú của người châu Âu sống tại châu Mỹ, pha trộn giữa tiếng Đức, tiếng Anh và tiếng thổ ngữ của người Melanesia bản địa, ông đòi chúng tôi phải trả một khoản tiền cao ngất ngưởng mới được vào bên trong.

Nguồn hình ảnh:Ian Lloyd Neubauer

Gauthier mặc cả xuống mức giá cả hai bên chấp nhận được, rồi chúng tôi cùng hàng chục đứa trẻ rồng rắn kéo nhau đi nốt đoạn cuối của hành trình, nửa bò nửa trèo qua đoạn rừng rậm rạp đầy cây lá han và mạng nhện.

Quãng đường phủ đầy cây cỏ rất dốc khiến chúng tôi có lúc phải bò bằng cả chân lẫn tay.

Rồi đột nhiên lối đi biến mất dưới tán lá rừng và lại hiện ra, lúc này nó nổi gồ và chạy dốc ngược lên tít trên cao. Tại đó, được đặt dưới vòm che thụt vào trong vách đá là những xác chết đã được xông khói của người Aseki.

'Rùng rợn hơn bất kỳ thứ gì tôi có thể tưởng tượng ra'

Các xác ướp trông rùng rợn hơn bất kỳ thứ gì tôi có thể tưởng tượng ra.

Được bôi trát đầy bùn đỏ, các xác ướp đang trong những giai đoạn phân huỷ khác nhau, với những phần da khô nẻ, nứt toác, và các khối cơ dính vào phần xương.

Nguồn hình ảnh,Ian Lloyd Neubauer

Một số xác chết vẫn còn những túm tóc và cả nguyên bộ móng tay dài quăn queo. Nét mặt thì trông giống như trong phim kinh dị của Hollywood, mồm đầy răng còn mắt thì lồi ra ngoài đầu lâu.

Một xác chết phụ nữ còn có một thi thể hài nhi đã được xông khói bám vào ngực.

Tổng số có 14 xác chết được đặt trên giá thang làm bằng tre trong các tư thế như khi còn sống hoặc nằm cuộn tròn như bào thai trong các giỏ lớn.

Bốn thi thể đã bị rã ra thành những đống xương, đầu lâu lăn ra bên cạnh.

Rất khó tới sát được các xác ướp, bởi nền đất không bằng phẳng chút nào. Tôi liên tục bị chao đảo mất thăng bằng.

Khi Gauthier tiến được gần tới nơi đặt các xác chết, anh bị trượt chân và phải tóm tay vào giá thang tre, suýt thì lôi tuột toàn bộ đền thờ rớt xuống rừng rậm bên dưới.

Nguồn hình ảnh,Ian Lloyd Neubauer

Tôi được biết từ một bộ phim tài liệu của National Geographic, quay tại Koke, một ngôi làng khác ở Aseki, rằng các xác ướp thường được đưa tới các làng để phục chế.

Gauthier nói rằng anh đã nhìn thấy những xác ướp này tại một cuộc trưng bày tại triển lãm Morobe ở Lae hồi một thập niên về trước.

Tôi điếng người sợ hãi khi nghĩ tới chuyện những tác phẩm vô giá, tinh tế này bị quăng lên sàn xe tải và bị chở đi trên hơn 250km đường đất gồ ghề lổn nhổn.

Ngay cả khi để nguyên tại chỗ ở đây, các xác ướp đã có nguy cơ bị hư hại bởi những du khách vụng về, bởi những kẻ đi cướp mộ và bởi những yếu tố xung quanh. Chỉ cần một trận bão lớn hay một trận lở đất là cũng có thể cuốn phăng đi mất.

Những câu chuyện tam sao thất bản và thất truyền theo thời gian

Nguồn hình ảnh,Ian Lloyd Neubauer

Hầu như những gì chúng ta biết được về các xác ướp này đều là do nghe kể lại, qua những lời thêu dệt phóng đại hoặc qua trí tưởng tượng quá sức.

Thậm chí cả những người dân địa phương mà tôi nói chuyện với, như Dickson, hay một mục sư tên là Loland và một giáo viên tên là Nimas, có vẻ như cũng toàn biết đến những khảo dị khác nhau về các nghi lễ trước đây.

Nội dung được ghi lại lần đầu tiên về những xác chết được hun khói là của nhà thám hiểm người Anh Charles Higginson, hồi năm 1907, bảy năm trước khi nổ ra Đại chiến Thế giới lần thứ nhất.

Thế nhưng theo Dickson thì việc ướp xác bắt đầu có từ hồi Đại chiến Thế giới lần thứ nhất, khi người Anga tấn công nhóm các nhà truyền giáo đầu tiên tới Aseki.

Nguồn hình ảnh,Ian Lloyd Neubauer

Ông cố của Dickson, một trong những xác chết ta nhìn thấy dưới vách đá, đã bị các nhà truyền giáo bắn chết khi họ tự vệ.

Dickson nói rằng vụ việc đã làm dấy lên một loạt các vụ giết người trả đũa, và rồi kết thúc khi các nhà truyền giáo tặng dân bản xứ muối. Sau đó, người ta bắt đầu dùng muối để ướp xác người quá cố.

Việc ướp xác này chỉ diễn ra trong một thế hệ, ông nói thêm, bởi đợt thứ hai các nhà truyền giáo tới đây đã cải đạo thành công người Anga thành người Thiên chúa giáo.

Loland và Nimas xác nhận rằng nghi lễ hun khói người chết chấm dứt vào năm 1949, khi các nhà truyền giáo bén rễ chắc chắn tại Aseki.

Nhưng không giống như Dickson, Loland và Nimas nói rằng việc ướp xác đã được người Anga thực hiện từ hàng thế kỷ trước.

Nguồn hình ảnh,Ian Lloyd Neubauer

Các thi thể không được ướp muối, họ nói, mà là được hun khói trong nhiều tháng, sau đó được trát đất sét đỏ bên ngoài nhằm duy trì hình dáng cơ thể và không bị rã thành từng phần, rồi đặt vào các đền thờ trong rừng rậm.

Nimas cũng nói rằng việc ăn thịt người chưa bao giờ diễn ra ở vùng này của Papua New Guinea.

Lời khẳng định này lại trái ngược với mô tả của Higginson hồi 1907 theo đó nói người Anga là những kẻ man rợ khát máu, ăn lòng ruột người thân quá cố trong quá trình hun khói.

Thế nhưng nếu quả thực điều đó diễn ra, thì tại sao người Anga lại không ăn thịt Higginson, một kẻ từ bên ngoài lạc vào, cô đơn không thể tự vệ giữa bao người Anga?

Trước khi ra về, tôi hỏi Dickson thêm một câu: có đúng là những người làm công việc ướp xác rút hết mỡ trong cơ thể người chết rồi dùng lại mỡ đó trong quá trình ướp xác không, theo như những gì Higginson nói và theo hầu hết các bài viết về việc ướp xác từ suốt cả thế kỷ qua?

Mặt Dickson ngay lập tức tỏ vẻ hoài nghi. "Tok giaman blo wait man (lời dối trá của người da trắng)," ông trả lời.

Có lẽ là có những bí mật tốt nhất là nên được đi theo người quá cố.

Theo: BBC Tiếng Việt



Tuesday, August 12, 2025

TẠI SAO ẨM THỰC ANH THƯỜNG BỊ ĐÁNH GIÁ LÀ NHẠT NHẼO?

Ẩm thực Anh, với những món ăn đã trở thành biểu tượng thường xuyên phải đối mặt với một định kiến dai dẳng: sự nhạt nhẽo và thiếu điểm nhấn trong hương vị. Lời nhận xét này, dù có phần chủ quan, lại phổ biến đến mức trở thành một "thương hiệu" không mấy mong muốn cho nền ẩm thực của xứ sở sương mù.


Nổi tiếng với khí hậu ôn hòa đặc trưng, những cơn mưa phùn lãng mạn, và một lịch sử phong phú với chế độ quân chủ lâu đời cùng vô số điểm tham quan mang tính biểu tượng, nước Anh dường như sở hữu tất cả mọi thứ để thu hút du khách. Tuy nhiên, khi nhắc đến ẩm thực, một định kiến dai dẳng vẫn bao trùm: sự "nhạt nhẽo" và thiếu sức hấp dẫn. Liệu đây chỉ là một sự hiểu lầm hay còn những câu chuyện sâu xa đằng sau hương vị bị ghẻ lạnh này?

Những món ăn với cái tên gợi sự tò mò như "bubble and squeak" (một món rau củ thừa xào với khoai tây nghiền), "spotted dick" (pudding hấp với nho khô) hay "rumbledethumps" (hỗn hợp khoai tây, bắp cải và hành tây nghiền) thường xuyên phải hứng chịu những lời chê bai thẳng thắn. Đến mức, nếu bạn tìm kiếm "món ăn quốc gia của Anh là gì?" trên Google, câu trả lời sẽ là "chicken tikka masala" – một món cà ri gà đậm chất Ấn Độ, được cho là do những người nhập cư Bangladesh phát triển tại Anh vào những năm 1960. Điều này càng củng cố thêm hình ảnh về một nền ẩm thực Anh đang "nhờ vả" sự đa dạng của các nền văn hóa khác.

Các món ăn nổi tiếng của Anh như rau củ xào khoai nghiền, pudding hấp nho khô thường bị nhận xét nhạt nhẽo, thiếu điểm nhấn

Không chỉ dừng lại ở những nhận xét trực tiếp, ẩm thực Anh còn trở thành đề tài cho vô số meme trên mạng xã hội. Một trong những hình ảnh hài hước được lan truyền rộng rãi nhất là meme với nội dung: "Chinh phục 1/4 thế giới vì gia vị nhưng chẳng sử dụng thứ gì". Ẩn ý sâu xa đằng sau câu nói này gợi nhắc đến lịch sử đế quốc Anh từng thiết lập vô số thuộc địa trên khắp thế giới, kiểm soát nguồn cung gia vị quý hiếm với lợi nhuận khổng lồ. Dù có phần phóng đại, nhưng meme này đã phản ánh một cách chân thực cách mà nhiều người trên thế giới nhìn nhận về sự "lạnh nhạt" trong các món ăn Anh.

Ẩm thực Anh nhận nhiều đánh giá nhạt nhẽo, thiếu sức hút

Thế nhưng, liệu đây có phải là bản chất cố hữu của ẩm thực Anh? Theo Manchester's Finest, vào thời Trung Cổ, ẩm thực Anh từng có một thời hoàng kim, được đánh giá cao trên toàn cầu, đặc biệt với các món thịt nướng. Thịt bò nướng thậm chí còn được ca ngợi là món ăn ngon nhất thế giới. Tuy nhiên, mọi thứ bắt đầu thay đổi một cách đáng kể trong Thế chiến II vào những năm 1940. Chế độ phân phối thực phẩm khắc nghiệt được áp dụng, hạn chế nghiêm ngặt đường, thịt và nhiều nguyên liệu khác, biến việc ăn uống từ một trải nghiệm thưởng thức trở thành hành động đơn thuần để sinh tồn.

Danh tiếng ẩm thực Anh càng bị tổn hại nặng nề hơn khi lính Mỹ đổ bộ đến Anh trong chiến tranh. Họ công khai chê bai các món ăn địa phương, và quan điểm này nhanh chóng lan rộng, góp phần định hình cái nhìn tiêu cực về ẩm thực Anh trong tâm trí công chúng quốc tế.

Danh tiếng ẩm thực Anh càng bị ảnh hưởng khi lính Mỹ đến Anh trong chiến tranh. Họ công khai chê bai các món ăn địa phương và quan điểm này ngày càng lan rộng.

Tiến sĩ Lindsay Neill, Giảng viên cấp cao về Quản trị Du lịch tại Đại học Công nghệ Auckland, lý giải rằng ẩm thực truyền thống Anh thường bị xem là "nấu quá chín, nặng nề, nhạt nhẽo với mọi màu sắc bị luộc sạch". Ông thậm chí còn chia sẻ câu chuyện cá nhân về việc dì mình từng luộc bắp cải suốt bốn tiếng đồng hồ, để lại một "mùi ám ảnh" đến tận bây giờ. "Quá chín không phải là một nền ẩm thực," ông nhấn mạnh, cho rằng việc loại bỏ thói quen nấu quá chín sẽ giải quyết được nhiều vấn đề mà mọi người phàn nàn về đồ ăn Anh.

Nguyên nhân sâu xa của thói quen "nấu quá chín" này bắt nguồn từ bối cảnh lịch sử. Người Anh xưa thường nghèo khó, thịt và cá không được tươi ngon, lại thiếu tủ lạnh để bảo quản, buộc họ phải nấu chín kỹ để đảm bảo an toàn. Thói quen này, dù đã lỗi thời, vẫn ảnh hưởng đến các đầu bếp gia đình dù ngày nay kỹ năng nấu ăn đã cải thiện đáng kể.

Người Anh xưa thường nghèo, thịt và cá không tươi ngon, không có tủ lạnh nên họ phải nấu chín kỹ. Thói quen này ảnh hưởng đến các đầu bếp gia đình dù ngày nay kỹ năng nấu ăn đã cải thiện đáng kể

Tuy nhiên, Tiến sĩ Neill cũng chỉ ra một điểm mấu chốt: nhiều quốc gia khác cũng từng trải qua giai đoạn nghèo khó như Pháp hay Trung Quốc nhưng vẫn phát triển được nền ẩm thực phong phú. Ông giải thích rằng ẩm thực chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi sự dư dả và khan hiếm. Anh có nhiều bò và cừu nên sử dụng chúng rộng rãi, thậm chí cả những phần kém hấp dẫn như nội tạng, dẫn đến các món như "black pudding" (dồi tiết lợn). Trong khi đó, châu Á lại sở hữu nguồn thảo mộc và gia vị địa phương dồi dào, tạo nên sự đa dạng và bùng nổ hương vị.

Khi thịt không còn khan hiếm và người dân có thu nhập dư dả, họ bắt đầu tìm đến các món ăn ngoại lai, đầy gia vị, thay vì chế độ ăn nặng về thịt hay nội tạng. Mylam Sloan, chủ quán rượu The Patriot ở Devonport, còn cho rằng văn hóa "bình dân" của Anh đã ảnh hưởng đến khả năng tiếp thị ẩm thực. Người Anh tự hào về gốc rễ lao động và văn hóa giản dị, điều này vô hình trung cũng tác động đến cách họ chế biến và trình bày món ăn. Ông thẳng thắn chia sẻ rằng những đầu bếp kém cỏi đã làm xấu danh tiếng ẩm thực Anh, đặc biệt vào những năm 1980 khi "chẳng ai biết nấu ăn" và chỉ dựa vào những cuốn sách nấu ăn đơn giản.


Trong khi ẩm thực Pháp được hưởng lợi từ "chiến dịch tiếp thị vĩ đại nhất thế giới" của Vua Louis XIV vào thế kỷ XVII, khi ông thiết lập các cung đình xa hoa và khuyến khích mọi thứ tốt nhất phải là của Pháp – từ thời trang đến ẩm thực, biến văn hóa Pháp thành biểu tượng của thượng lưu, thì ẩm thực Anh lại thiếu đi một "bệ phóng" tương tự. Điều này đã khiến món ốc sên của Pháp trở nên hấp dẫn hơn hẳn món lươn đông lạnh của Anh.

Dù định kiến toàn cầu về sự thiếu sức hút của ẩm thực Anh vẫn còn đó, nhưng nhiều đầu bếp trẻ tài năng đang nỗ lực không ngừng để thay đổi cục diện. Tommy Banks, đầu bếp trẻ nhất ở Anh giành được sao Michelin, đã sử dụng trang trại gia đình để tạo ra những món ăn phức tạp, hiện đại, mang đậm bản sắc vùng đất địa phương.

Song hành với đó, những tên tuổi lẫy lừng như Gordon Ramsay và Jamie Oliver cũng đang góp phần không nhỏ vào việc nâng cao hình ảnh của ẩm thực Anh trên trường quốc tế. Thời gian sẽ là câu trả lời liệu những nỗ lực này có thể thay đổi cách nhìn của thế giới và đưa ẩm thực Anh trở lại ánh hào quang của quá khứ hay không.

Khánh Linh- Nguồn: Tasting Table
Theo: Travelline+

Link tham khảo:




HUYỀN THOẠI DONALD TRUMP - KỲ 2: CHA GIÀU VÀ TRIỆU PHÚ 8 TUỔI

Kể từ khi lên 3, Donald Trump đã nhận được 200.000 đô la mỗi năm tính theo giá trị hiện tại từ đế chế của cha mình. Ông trở thành triệu phú trước khi lên 8 tuổi.

Donald Trump (trái) và cha, Fred Trump. Ảnh: Alamy.

Tới tuổi 17, ông đã được chia sẻ một phần quyền sở hữu một tòa chung cư 52 căn hộ. Gần như ngay sau khi tốt nghiệp đại học, ông tiếp tục nhận được khoản tài sản tương đương 1 triệu đô mỗi năm từ cha mình. Số tiền đó tăng theo năm tháng, đến khi ở tuổi 40 và 50, ông nhận được hơn 5 triệu đô mỗi năm từ người cha.

Đế chế bất động sản của Fred Trump không chỉ bao gồm những tòa chung cư căn hộ. Theo tài liệu của ngân hàng, nó còn có hàng núi tiền mặt, hàng chục triệu đô lợi nhuận. Trong vòng sáu năm từ 1988 đến 1993, Fred Trump đã báo cáo tổng cộng thu nhập đạt 109,7 triệu đô, tương đương với 210,7 triệu đô theo giá trị hiện tại. Việc mỗi tháng tài khoản cá nhân của ông nhận được hàng chục triệu đô qua các tín phiếu kho bạc (treasury bills) và chứng chỉ tiền gửi (certificates of deposit) không phải là chuyện lạ.

Fred Trump rất cần mẫn và sáng tạo trong việc tìm ra những cách thức khác nhau để chuyển tài sản cho các con của mình. Ông không chỉ tuyển dụng Donald Trump làm nhân viên có trả lương, mà còn giao cho nhiều vị trí khác nhau, từ quản lý tài sản, chủ căn hộ, phụ trách tài chính và chuyên viên tư vấn. Ông đã cho con mình hết khoản vay này tới khoản vay khác, nhiều khoản không bao giờ lấy lại. Ông đã cung cấp tiền để Donald Trump mua xe, để trả lương cho nhân viên, để mua cổ phiếu, để mua những văn phòng đầu tiên tại Manhattan và cả tiền để sửa sang lại các văn phòng này. Ông đã giao cho Trump ba quỹ tín thác (trust fund). Ông trao cho Trump cổ phần trong nhiều dự án đối tác. Ông ký chi phiếu 10.000 đô cho Trump vào dịp Giáng sinh. Ông trao doanh thu giặt ủi từ các tòa nhà của mình cho Trump.

Phần lớn những khoản cho này của ông được thực hiện để né tránh các yêu cầu đóng thuế quà tặng và thừa kế, theo những cách thức mà các chuyên gia thuế mô tả với New York Times là không đúng đắn hoặc có thể bất hợp pháp. Mặc dù Fred Trump trở nên giàu có với sự giúp đỡ từ các khoản trợ cấp liên bang về xây dựng nhà ở, ông cho rằng chính phủ rõ ràng bất công khi đánh thuế tài sản của ông để lại cho con cái. Các cuộc phỏng vấn và những tài liệu mới được thu thập cho thấy, khi Fred Trump qua tuổi 80, bắt đầu chịu ảnh hưởng của bệnh sa sút trí tuệ (dementia), việc tìm cách lách các khoản thuế đánh lên quà tặng và bất động sản trở thành nhiệm vụ chung của cả gia tộc, với Donald Trump là một thành viên đóng vai trò cộm cán trong đó.

Ranh giới giữa các hoạt động tránh thuế hợp pháp và trốn thuế bất hợp pháp thường mong manh mờ nhạt, lại hay bị các luật sư tư vấn thuế đầy sáng tạo xóa cho mờ hơn. Không thiếu các mánh khóe né thuế được tòa án hoặc sở thuế vụ nhắm mắt cho qua. Những người giàu có nhất nước Mỹ gần như chẳng bao giờ phải trả đủ số thuế phải đóng theo luật. Nhưng những chuyên gia về thuế, khi được cung cấp các chi tiết điều tra của New York Times, nhận xét gia tộc Trump dường như đã đi xa hơn việc đơn thuần khai thác các kẽ hở của pháp luật. Họ cho rằng những hành vi được mô tả này cho thấy một quá trình dài lừa đảo và giấu giếm, đặc biệt là về giá trị các bất động sản của Fred Trump. Những hành vi kéo dài liên tục này khiến Sở thuế vụ không thể đánh thuế các khoản chuyển nhượng tài sản lớn từ Trump cha qua các con của mình.

Fred Trump (đứng) và các con. Ảnh: Washington Post.

Lee-Ford Tritt, giáo sư luật của Đại học Florida và là một chuyên gia hàng đầu về các quy định thuế quà tặng và tài sản, nhận định “mô tuýp tôi nhìn thấy ở đây là việc định giá: họ phù phép các kiểu định giá tới giới hạn xa nhất có thể; giá trị tài sản có thể xê dịch lên xuống cực điểm tùy theo mục đích của họ.”

Việc thao túng giá trị tài sản để trốn thuế là vũ khí chính được sử dụng cho một trong những hoạt động tài chính quan trọng nhất trong cuộc đời của Donald Trump. Trong một chương chưa từng được tiết lộ trước đó, Donald Trump và các anh chị em của mình nhận quyền sở hữu hầu hết các tài sản từ đế chế của người cha vào ngày 22/11/1997, một năm rưỡi trước khi Fred Trump qua đời. Việc định giá các bất động sản này là trọng tâm của quá trình chuyển giao phức tạp trên. Giá trị càng thấp, thuế phải trả càng thấp. Gia tộc Trump trốn hàng trăm triệu đô thuế quà tặng bằng việc kê khai giá trị của các tài sản cực thấp, cho rằng chúng chỉ đáng giá 41,4 triệu đô.

Những tài sản đó trong thập niên tiếp theo được bán lại với giá trị gấp 16 lần con số kê khai đó.

Hoạt động gian lận rõ ràng nhất nằm ở công ty Cung ứng và Bảo trì Xây dựng All County, do gia đình Trump lập ra vào năm 1992.

Mục đích trên giấy tờ của công ty All County là đại lý thu mua cho các tòa nhà của Fred Trump, mua mọi thứ từ nồi hơi cho tới các thiết bị quét dọn vệ sinh. Trên thực tế, các tài liệu và các cuộc phỏng vấn chỉ ra, công ty này không làm thứ gì giống vậy. Thay vào đó, All County đã tuồn hàng triệu đô từ đế chế của Fred Trump đơn giản bằng cách nâng giá những hàng hóa đã được nhân viên của ông mua trước đó. Hàng triệu đô này không bị đánh thuế, sau đó chảy vào các chủ nhân của All County – Donald Trump, các anh chị em và một người em họ. Fred Trump sau đó dùng các biên lai thu mua đã được phù phép này của All County để lấy lý do tăng giá thuê cho hàng ngàn căn hộ.

Sau khi bài báo này được xuất bản [2/10/2018], người phát ngôn của Cục Tài chính và Thuế vụ của bang New York cho biết đơn vị này đang “kiểm tra các cáo buộc” và “nghiêm túc rà soát lại tất cả những mục cần điều tra”.

Từ các tư liệu, New York Times đã lần ra 295 khoản doanh thu mà Fred Trump tạo ra trong năm thập kỷ để làm giàu cho con trai ông, Donald Trump. Trong đa số trường hợp, bốn người con khác của ông cũng được hưởng lợi ngang bằng. Nhưng khi Donald Trump ủi đầu vào các thảm họa tài chính, hết cái này tới cái khác, cha ông đã tìm ra những cách để cho ông nhiều tiền hơn hẳn các anh chị em. Thậm chí vào năm 1990, theo các bản thông cáo gửi tòa án đã được giữ kín, ông Trump đã cố tìm cách viết lại di chúc của cha mình khiến Fred Trump, cảnh giác và nổi giận, lo sợ toàn bộ đế chế của mình có thể bị trưng dụng để chuộc công việc kinh doanh thất bại của người con.

Donald Trump trong một cảnh quay của chương trình truyền hình thực tế “the apprentice”. Ảnh: Getty.

Tất nhiên, câu chuyện làm giàu của Donald Trump không thể đơn giản gói gọn lại bằng phần chia sớt từ người cha. Trước khi trở thành tổng thống, thành tựu vĩ đại của ông là dựng nên thương hiệu Donald J. Trump, “tỉ phú tự thân”, một thương hiệu thành công tới mức đem tới cho ông hàng trăm triệu đô doanh thu từ các show truyền hình, các quyển sách và các hoạt động cấp phép (licensing) cho những show của mình.

Xây dựng hình ảnh thương hiệu này cần nhiều hơn là chỉ có tiền của Fred Trump. Điều không kém phần quan trọng là kỹ năng marketing bất thường cùng bản năng không ngừng tìm kiếm những cơ hội mới của người con trai. Trong khi Fred Trump dùng tiền dựng nên khung xương tài sản cho con, Donald Trump, bậc thầy tự quảng bá, chế biến nó thành một câu chuyện làm giàu hấp dẫn. Một ví dụ là tòa nhà Trump Tower, biểu tượng quyền lực đã biến con trai ông trở thành một tay chơi lớn ở New York, vốn được dựng nên nhờ tiền của Fred Trump. Nhưng Donald Trump đã nhận ra tiềm năng và tận dụng sức mạnh biểu tượng của tòa nhà Trump Tower này, biến nó thành sân khấu chính cho show truyền hình “The Apprentice” (Người tập sự) và chiến dịch tranh cử tổng thống của ông.

Ngày Donald “nhận lương” khủng nhất từ cha mình lại đến sau khi Fred Trump qua đời khá lâu. Nó diễn ra vào ngày 4/5/2004, lặng lẽ âm thầm, không có bất kỳ thông tin họp báo ồn ào nào theo kiểu Trump như thường lệ. Hôm đó, Donald Trump và các anh chị em của mình bán toàn bộ đế chế mà cha họ đã gầy dựng suốt 70 năm với giấc mơ sản nghiệp này không bao giờ bị tách khỏi gia đình.

Phần Donald Trump nhận được sau phi vụ đó: 177,3 triệu đô, hoặc tính theo giá trị hiện tại, 236,2 triệu đô.

Y Chan / Theo: luatkhoa.com

Bài viết này nằm trong loạt bài giới thiệu phóng sự điều tra đặc biệt của tờ New York Times về quá trình làm giàu của Tổng thống Mỹ Donald Trump. Đây là phóng sự dựa trên hơn 100.000 tài liệu, hồ sơ, sổ sách tài chính liên quan đến hoạt động kinh doanh của gia đình Trump từ những năm 1970. Bên cạnh đó, New York Times cũng tiến hành phỏng vấn hàng loạt nhân viên cũ của công ty gia đình Trump và các học giả, chuyên gia về thuế. Tổng thống Trump từ chối đề nghị phỏng vấn của tờ Times, còn luật sư của ông thì bác bỏ toàn bộ cáo buộc gian lận thuế và trốn thuế mà phóng sự nêu ra.

Link tham khảo:
 
Còn tiếp:

CHUYỆN TÌNH BUỒN - PHẠM VĂN BÌNH


Chuyện tình buồn
thơ Phạm Văn Bình

Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Anh dặm trường mê mải
Đời chia hai nhánh sông.

Những thư tình ngây dại
Những vai mềm, môi ngoan
Những hẹn hò cuống quýt
Trên lối xưa thiên đàng
Thôi cũng đành chôn kín
Dưới đáy huyệt thời gian.

Ngày nhà em pháo nổ
Anh cuộn mình trong chăn
Như con sâu làm tổ
Trong trái vải cô đơn
Ngày nhà em pháo nổ
Tâm hồn anh nhuốm máu
Ôi nhát chém hư vô
Ôi nhát chém hư vô.

Năm năm rồi đi biệt
Anh chẳng về lối xưa
Sân giáo đường cỏ mọc
Gác chuông nằm chơ vơ
Chúa buồn trên thánh giá
Mắt nhạt nhoà mưa qua
Trên cánh buồm ký ức
Sóng thời gian lô xô.

Ngồi bâng khuâng nhớ biển
Bên bãi đời quạnh hiu
Anh mang hồn thuỷ thủ
Cùng năm tháng phiêu du.

Anh một đời rong ruổi
Em tay bế tay bồng
Chiều hắt hiu xóm đạo
Hồi chuông giáo đường vang.

Năm năm rồi không gặp
Từ khi em lấy chồng
Bao kỷ niệm chôn kín
Dường như đã lãng quên.

Năm năm rồi trở lại
Một màu tang ngút trời
Thương người em năm cũ
Đêm goá phụ bên song.

PHẠM VĂN BÌNH

Bài thơ này đã được nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc thành bài hát cùng tên.


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Phạm Văn Bình là người Huế, ông là tác giả của bài thơ nói về tình yêu dang dở của chính mình. Thi sĩ sinh năm 1940 ở Đông Hà (Quảng Trị) nhưng quê gốc ở Bát Sơn, Lương Điền, Thừa Thiên, nay là xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc, tỉnh Thừa Thiên – Huế.

Sau khi hoàn tất bậc trung học và có bằng tú tài II, từ năm 1963, Phạm Văn Bình dạy môn Việt văn và Sử Địa tại Trường Trung học Bán công Đông Hà. Chỉ có ba năm được đứng trên bục giảng, năm 1966, ông phải gia nhập quân ngũ để thi hành lệnh động viên.

Sau thời gian thụ huấn quân trường ở Trường sĩ quan Thủ Đức (khóa 24/TB), Phạm Văn Bình được điều về một sư đoàn Thủy quân Lục chiến, và có thời gian làm phóng viên chiến trường. Vô Sài Gòn, khi ấy ông mới quen biết thêm với giới văn nghệ và có thơ đăng trên các tạp chí. Và như một định mệnh, năm 1972, nhạc sĩ Phạm Duy, người được mệnh danh là “nhà ảo thuật phổ thơ”, đã chọn phổ nhạc một bài thơ mà sau đó trở thành bài hát bất tử. Đó là “Chuyện Tình Buồn”!

Thời trai trẻ, Phạm Văn Bình từng theo học các trường Thánh Tâm và Nguyễn Hoàng ở Quảng Trị, Quốc Học và Đại học Văn Khoa ở Huế và có nhiều thơ được đăng trên các tạp chí thời ấy như Khởi Hành, Văn, Bách Khoa, Ngàn Khơi, Tuổi Ngọc, Tiền Tuyến và Tiền Phong.

Ông có tác phẩm “Lối Xưa Thiên Đường” (tuyển tập truyện ngắn do Tuổi Ngọc xuất bản), “Dòng Sông Trước Mặt” (tuyển tập truyện ngắn viết chung với Song Linh, Trần Văn Phú, Huỳnh Ngọc Toàn), “Chiến Ca Mùa Hè” (tuyển tập thơ viết chung với Phạm Lê Phan).

Đến tận giờ cũng không có nhiều người biết câu chuyện tình của thi sĩ Phạm Văn Bình và người phụ nữ trong ca khúc “Chuyện Tình Buồn” này chớm nở từ lúc nào, nhưng lúc họ chia tay, có lẽ vào quãng giữa thập kỷ 1960.

Lê Hồng Minh / Theo: thantrinhomhue