Viễn khan sơn hữu sắc,
Cận thính thủy vô thanh.
Xuân khứ hoa hoàn tại,
Nhân lai điểu bất kinh.
畫 - 王維
遠看山有色
近聽水無聲
春去花還在
人來鳥不驚
Bức tranh
(Dịch thơ: Trần Đông Phong)
Xa trông núi biếc một màu
Gần nghe không tiếng nước đâu chảy hoài
Xuân đi hoa vẫn còn đây
Chim trời chẳng sợ ai người lại qua.
Sơ lược tiểu sử tác giả:
Vương Duy 王維 (699-759) tự là Ma Cật 摩詰, người huyện Kỳ (thuộc phủ Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây). Cha mất sớm, mẹ là một tín đồ thờ Phật suốt ba mươi năm nên Vương Duy chịu ảnh hưởng tư tưởng của đạo Phật. Ông tài hoa từ nhỏ, đàn hay, vẽ giỏi, chữ đẹp, văn chương xuất chúng. Năm 19 tuổi, Vương Duy đến Trường An, được Kỳ vương Lý Phạm mến tài, đỗ đầu kỳ thi của phủ Kinh Triệu. Năm 21 tuổi, thi đậu tiến sĩ, được bổ làm Ðại nhạc thừa rồi bị giáng làm Tham quân ở Tế Châu. Sau nhân Trương Cửu Linh làm Trung thư lệnh, ông được mời về làm Hữu thập di, Giám sát ngự sử, rồi thăng làm Lại bộ lang trung. Trong thời gian này, thanh danh của ông và em là Vương Tấn vang dậy Trường An. Sau đó đến lượt Trương Cửu Linh lại bị biếm, Vương Duy đi sứ ngoài biên ải và ở Lương Châu một thời gian.
Nguồn: Thi Viện
No comments:
Post a Comment