Friday, September 19, 2025

NIỆM NÔ KIỀU - TRUNG THU (TÔ THỨC)


Niệm nô kiều - Trung thu

Bằng cao diểu viễn,
Kiến trường không,
Vạn lý vân vô lưu tích.
Quế phách phi lai,
Quang xạ xứ,
Lãnh tẩm nhất thiên thu bích.
Ngọc vũ quỳnh lâu,
Thừa loan lai khứ,
Nhân tại thanh lương quốc.
Giang sơn như hoạ,
Vọng trung yên thụ lịch lịch.

Ngã tuý phách thủ cuồng ca,
Cử bôi yêu nguyệt,
Đối ảnh thành tam khách.
Khởi vũ bồi hồi phong lộ hạ,
Kim tịch bất tri hà tịch!
Tiện dục thừa phong,
Phiên nhiên quy khứ,
Hà dụng kỵ bằng dực.
Thuỷ tinh cung lý,
Nhất thanh xuy đoạn hoành địch.


念奴嬌-中秋

憑高眺遠,
見長空,
萬里雲無留跡。
桂魄飛來,
光射處,
冷浸一天秋碧。
玉宇瓊樓,
乘鸞來去,
人在清涼國。
江山如畫,
望中煙樹歷歷。

我醉拍手狂歌,
舉杯邀月,
對影成三客。
起舞徘徊風露下,
今夕不知何夕!
便欲乘風,
翻然歸去,
何用騎鵬翼。
水晶宮裡,
一聲吹斷橫笛。


Niệm nô kiều - Trung thu
(Dịch thơ: Nguyễn Xuân Tảo)

Tầm cao phóng mắt,
Khoảng bao la,
Muôn dặm mây không gợn vết.
Vành trăng nhô lên,
Tia sáng chiếu,
Lạnh thấm một trồi thu biếc.
Điện ngọc lầu quỳnh,
Cưỡi loan qua lại,
Người ở nơi trong mát.
Non sông như vẽ,
Trông rõ hàng cây khói lạt.

Ta say vỗ nhịp hát ngao,
Nâng chén mời trăng,
Với bóng thành ba khách.
Dưới gió sương dậy múa bồi hồi,
Đêm nay đêm gì chẳng biết.
Muốn nhân cơn gió,
Phơi phới bay đi,
Cưỡi cánh bằng chi thiết.
Trên cung thuỷ tinh,
Tiếng thổi vang lên ống địch.


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Tô Thức 蘇軾 (1037-1101) tự Tử Chiêm 子瞻, Hoà Trọng 和仲, hiệu Đông Pha cư sĩ 東坡居士, người đời thường gọi là Tô Đông Pha 蘇東坡, thuỵ Văn Trung 文忠, người My Sơn (nay thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc). Ông từng làm quan Thông phán, Thái thú. Cha là Tô Tuân, em là Tô Triệt, đều là các đại gia thi văn, đương thời người ta gọi là Tam Tô. Thái độ của ông rất hào sảng lạc quan, tuy ông làm quan thăng giáng nhiều lần, song ông không để ý, vẫn ưu du tự tại, đọc sách làm vui, ông là người giàu tình cảm, cho nên phản ánh tới từ của ông, vừa hào phóng lại vừa tình tứ. Ông là người có tài nhất trong số bát đại gia của Trung Hoa (từ thế kỷ VII đến thế kỷ XIII, gồm có Hàn Dũ, Liễu Tông Nguyên đời Đường, Âu Dương Tu, Tô Tuân (cha Tô Thức), Tô Thức, Tô Triệt (em Tô Thức), Vương An Thạch và Tăng Củng), khoáng đạt nhất, tư tưởng và tính tình cũng phức tạp nhất.

Nguồn: Thi Viện