Wednesday, October 22, 2025

LỄ HỘI DIWALI HIỆN THÂN CHO CHIẾN THẮNG CỦA ÁNH SÁNG TẠI ẤN ĐỘ

Lễ hội ánh sáng Diwali là dịp lễ lớn nhất và quan trọng nhất trong năm ở Ấn Độ, nhất là với những người theo đạo Hindu. Hãy cùng MIA.vn giải mã nét đặc sắc của ngày lễ quốc gia này thông qua bài viết sau đây.


1. Lịch sử hình thành lễ hội Diwali

Diwali, hay còn gọi là lễ hội ánh sáng Diwali, là một trong những sự kiện trọng đại bậc nhất tại Ấn Độ được tổ chức vào khoảng tháng 10 hằng năm. Ngoài là một lễ hội tôn giáo, Diwali còn là một dịp để thể hiện sự kết hợp độc đáo giữa tôn giáo và văn hóa. Nghĩa đen của Diwali là “một chuỗi những tia sáng”, kéo dài khoảng 5 ngày để tôn vinh chiến thắng huy hoàng của cái thiện trước cái ác và bóng tối.


Kinh Vệ Đà chép lại, ngày xưa Ấn Độ từng là vương quốc Ayodhya. Trong thời gian lưu đày của Hoàng tử Rama (hóa thân của thần Vishnu) và vợ là Sita (hóa thân của nữ thần Lakshmi), Sita từng bị quỷ vương Ravan bắt cóc. Nhờ sự giúp sức của thần khỉ Hanunam mà Rama đã đánh bại quỷ vương và cứu được vợ mình. Đối với một số người theo đạo Hindu, Diwali đánh dấu sự trở lại vương quốc đầy hân hoan của Rama và Sita sau 14 năm lưu vong.

Đó cũng là lý do châm ngọn đèn và nến đã trở thành biểu tượng chính của Diwali. Những hoạt động có trong ngày lễ bao gồm làm sạch, trang trí nhà cửa, trao đổi quà tặng và làm lễ cúng tôn thờ các vị thần. Ngoài ra một yếu tố không thể không nhắc đến chính là bữa tiệc đầy ắp những món ngon truyền thống. Lúc này, người người sẽ mặc trang phục đủ màu sắc và tham gia vào hoạt động vui chơi, nhảy múa, âm nhạc… để đón mừng.

Thắp sáng diyas (đèn đất sét) và làm các mẫu rangoli (đồ trang trí đầy màu sắc trên sàn) là phong tục truyền thống của Diwali

Ánh sáng tràn ngập khắp không gian lễ hội. Ảnh: Sanjay Kanojia/AFP via GETTY

2. Thời gian diễn ra lễ hội Diwali

Lễ hội ánh sáng Diwali được tổ chức hàng năm vào mùa thu, thường rơi vào khoảng từ tháng 10 đến tháng 11. Thời gian diễn ra khoảng 5 ngày với lễ chính vào ngày thứ ba. Theo kinh nghiệm du lịch Ấn Độ, cụ thể các mốc thời gian như sau:

Dhanteras: Ngày đầu tiên của Diwali thường được đánh dấu bằng cách mua đồ trang sức bằng vàng và bạc, đồ dùng và các đồ gia dụng mới khác để cầu may. Nhiều người cũng sẽ thực hiện dọn dẹp nhà cửa để cầu xin phước lành của Lakshmi, nữ thần giàu có và thịnh vượng. Những người khác thường tôn vinh Dhanvantari, vị thần của Ayurveda và Yamaraj, thần chết vào ngày này.

Choti Diwali, hay Naraka Chaturdashi: Ngày thứ hai của Diwali đánh dấu sự đánh bại của Krishna trước quỷ vương Narakasura. Mọi người thức dậy sớm để tắm và gội đầu, ngoài ra họ cũng dọn dẹp nhà cửa, trang trí bằng rangolis và diyas và chuẩn bị đồ ngọt.

Diwali, hay Lakshmi Puja: Ngày thứ ba của lễ hội Diwali là ngày mà mọi người thường gọi là Diwali. Lúc này các gia đình thường tụ tập để trao đổi quà tặng, thưởng thức những món ăn hảo hạng và thưởng thức đồ ngọt. Nhiều người theo đạo Hindu sẽ thờ nữ thần Lakshmi trong hôm này.

Padwa, hay Govardhan Puja: Ngày này được dành để tôn vinh mối quan hệ giữa vợ và chồng, người có gia đình cũng thường mua một món quà cho vợ/chồng của mình. Theo một số truyền thống, dịp này để kỷ niệm ngày Krishna nâng đồi Govardhan để bảo vệ dân làng Vrindavan khỏi những cơn mưa do cơn giận dữ của Indra gây ra. Một số tín đồ dâng một núi thức ăn cho Krishna để tưởng nhớ, một số thì làm các bức tượng bằng đất sét và phân bò để tái hiện sự kiện này.

Bhai Dooj: Ngày cuối cùng của lễ hội Diwali kỷ niệm tình yêu giữa anh chị em, nhằm tôn vinh mối quan hệ giữa Yama và em gái Yami (hoặc Yamuna). Phụ nữ đôi lúc sẽ đặt một dấu tilak hoặc dấu đỏ lên trán anh trai mình, trong khi anh em sẽ tặng quà cho em gái.


Ý nghĩa của Diwali là cho thấy ánh sáng có thể chế ngự bóng tối như thế nào

Dhanteras đánh dấu sự khởi đầu của lễ hội ánh sáng kéo dài 5 ngày và được cho là mang lại sự giàu có cũng như gia tăng cơ hội làm giàu. Ảnh: AP/Bhumika Saraswati

Vàng và bạc không chỉ được coi là một giao dịch mua bán tốt lành mà còn có sức mạnh xua đuổi mọi năng lượng tiêu cực

3. Ý nghĩa và cách tổ chức lễ hội Diwali

3.1 Ý nghĩa của lễ hội ánh sáng Diwali là gì?

Diwali được phần lớn người theo đạo Hindu, đạo Sikh, đạo Jain và đạo Phật tổ chức, nhưng cũng giống như lễ Giáng sinh, hiện tại dịp này đã được nhiều người ngoại đạo hưởng ứng. Ý nghĩa của lễ hội thường thay đổi tùy theo cộng đồng và khu vực. Một trong những truyền thuyết trọng tâm của Diwali đến từ sử thi Hindu, Ramayana được kể lại như trên phần lịch sử.

Một số người theo đạo Hindu ở miền nam Ấn Độ ăn mừng việc Krishna đánh bại Narakasura, dẫn đến việc giải cứu 16.000 cô gái bị quỷ dữ giam cầm. Ở miền Tây Ấn Độ, lễ hội Diwali kỷ niệm ngày thần Vishnu trục xuất quỷ vương Bali cai trị thế giới ngầm.

Người Sikh kỷ niệm dịp này với tên gọi “Bandi Chhor Divas” (Ngày Giải phóng), đánh dấu ngày Guru Hargobind, đạo sư thứ sáu và 52 vị vua Hindu được giải thoát khỏi sự giam cầm oan trái. Hoàng đế Mughal Jahangir ban đầu chỉ đồng ý thả Guru Hargobind, nhưng đạo sư từ chối đi mà không có nhà vua. Sau khi Jahangir tuyên bố rằng những ai có thể giữ áo choàng của đạo sư mới được rời đi, Guru Hargobind đã buộc 52 chiếc tua vào áo choàng của mình để mỗi người cai trị có thể được thả tự do.

Đối với đạo Jain, Diwali là ngày Mahavira, nhà lãnh đạo tinh thần cuối cùng của họ, đã chết về thể xác và đạt được giác ngộ. Một số Phật tử thừa nhận Diwali là ngày hoàng đế Ashoka đón nhận Phật giáo.

Diwali là lễ hội nhằm tôn vinh nữ thần Lakshmi và thần Ganesh

3.2 Diwali được tổ chức như thế nào?

Ngoài những truyền thống phổ biến về trang trí nhà cửa, đốt pháo và thưởng thức những món ăn ngon, lễ hội Diwali còn được tổ chức bằng nhiều cách khác. Ở một số vùng của Ấn Độ, người ta chơi các trò chơi bài như teen patti, blackjack và poker. Đánh bạc trong dịp lễ được coi là tốt lành, bắt nguồn từ một truyền thuyết trong đó thần Shiva và người phối ngẫu Parvati chơi một trò chơi xúc xắc. Diwali cũng đánh dấu sự khởi đầu năm mới của người theo đạo Hindu, nhiều doanh nghiệp, người buôn bán sẽ mở sổ tài khoản mới trong kỳ nghỉ lễ.

Thêm vào đó, việc trao đổi những món quà chân thành trong những ngày lễ Diwali đã trở thành một phần bắt buộc của lễ kỷ niệm. Bạn bè, gia đình và đồng nghiệp chia sẻ với nhau những món quà như một cử chỉ thể hiện tình yêu thương và tình cảm. Ngoài ra, theo kinh nghiệm du lịch, bữa tiệc đặc biệt và hoành tráng với những món ăn ngon thường gồm nhiều loại đồ ngọt khác nhau cũng là điểm thu hút đặc biệt của dịp này.

Diwali được coi là ngày lễ lớn nhất trong đạo Hindu, nhưng hiện tại cũng đã trở thành một lễ hội quốc gia qua nhiều thế kỷ dành cho cả cộng đồng không theo đạo. Ảnh: Rajesh Jantilal/AFP via Getty

Để ăn mừng, những người theo đạo sẽ thắp sáng ngôi nhà của họ bằng nến, đèn và pháo hoa. Ảnh: Suvankar Sen/Pacific Press/Lightrocket via Getty

4. Lưu ý khi tham gia lễ hội Diwali


Tôn trọng văn hóa và tín ngưỡng người dân bản địa: Lễ hội ánh sáng Diwali có ý nghĩa tôn giáo và văn hóa vô cùng sâu sắc. Thế nên, MIA.vn khuyên bạn cần tuận theo các quy tắc, tập tục và tín ngưỡng của người dân địa phương, để thể hiện sự tôn trọng cũng như có được những trải nghiệm ý nghĩa hơn.

Đảm bảo quy định an toàn: Lễ hội Diwali nổi tiếng với những ngọn nến và đèn được thắp sáng. Khi châm đèn bạn phải lưu ý tuân thủ theo các quy định về an toàn, tránh châm đèn gần vật dụng dễ cháy, giữ khoảng cách an toàn cũng như tắt chúng đi nếu bạn không còn ở gần nữa. Đây cũng là cách để đảm bảo an toàn cho mọi người xung quanh cũng như bản thân.

Trang phục truyền thống: Bạn có thể mặc trang phục truyền thống để tận hưởng dịp lễ Diwali, vừa thể hiện sự tôn trọng, vừa có thể tham gia trọn vẹn lễ hội.

Bạn có thể mặc trang phục như người dân bản địa để hòa cùng không khí lễ hội ánh sáng Diwali

Ngoài ra đến với lễ hội ánh sáng Diwali bạn cần lưu ý đây là thời gian du lịch cao điểm của người Ấn Độ, kéo dài đến vài tuần sau đó. Hy vọng những thông tin chi tiết đã được MIA.vn cung cấp trên đây sẽ giúp bạn sắp xếp vali, chuẩn bị thật tốt trước khi ghé thăm nơi đây.

Anh Tran / Theo: MIA



TÁM TỪ KỲ DIỆU LÀM THAY ĐỔI THẾ GIỚI

Qua nguồn gốc của những từ này, người ta nhận ra thế giới đã thay đổi ra sao khi con người sáng chế ra cách diễn đạt và ý nghĩa các từ đó.


Mỗi từ chứa đựng một câu chuyện, một lịch sử bí mật. Đằng sau những âm tiết ta sử dụng hàng ngày ẩn chứa vô số câu chuyện đã bị lãng quên.

"Nếu bạn biết nguồn gốc của một từ," học giả Isidore người vùng Seville hồi thế kỷ thứ Sáu nói, "mọi thứ có thể được hiểu rõ ràng hơn."

Trong khi hầu hết các từ vô tư được đưa vào sử dụng mà không ai để ý và không còn lại chút dấu vết nào trên hành trình đó, có những sáng tạo từ vựng cao cấp đã được ghi nhận đầy đủ ngày tháng chính xác đầu tiên chúng được phát biểu và tạo ra.

Có những từ đơn giản chỉ là phát kiến bất chợt trong tâm trí trẻ thơ của ai đó nay đã bị quên lãng theo chiều dài thời gian. Nhưng một số khác là sự phối hợp của những nhà tiên phong văn hóa, những người đã chủ động định hình cách thế hệ tương lai suy nghĩ và biểu đạt.

Điều thú vị là khi giải mã tiểu sử một từ, chúng ta lại giải mã cả tiểu sử của những người đã tạo ra chúng cũng như thời đại người đó sống. Tám từ ngữ thú vị sau đây đã thay đổi cách chúng ta suy nghĩ, nhìn, lắng nghe, khám phá và tồn tại trong thế giới quanh mình:

Twitter

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Mạng xã hội có lẽ sẽ bớt phần sôi nổi nếu không có biểu tượng chú chim đang hót của Twitter: biểu tượng màu xanh của chú chim nổi bật bay giữa không trung trong tiếng líu lo.

Nhưng ai là người đầu tiên đã tưởng tượng ra âm tiết để bắt chước giữa tiếng của loài có lông vũ và ngôn ngữ của loài người?

'Twitter' (hay 'twiterith' như nó lần đầu tiên được tạo ra vào cuối Thế kỷ 14), lần đầu tiên tuôn ra từ đầu ngọn bút của Geoffrey Chaucer trong bản dịch "Sự an ủi của triết học" (Consolation of Philosophy) của nhà triết học Boethius từ thế kỷ thứ Sáu.

Xuất hiện trước cả hai từ "chirp" (ríu rít) và "warble" (líu lo) khoảng một thế kỷ, 'twitter' là một trong 2.200 từ mới mà nhà thơ thời Trung cổ này đã lần đầu tiên đưa vào sử dụng. Đây cũng là tác giả đã viết bài thơ "Nghị hội của đám đông" (Parlement of Foules) và điều này dường như cũng hoàn toàn phù hợp.

Serendipity - Khả năng tình cờ gặp vận may

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Trước năm 1754, nếu ai đó muốn diễn tả "việc ngẫu nhiên khám phá ra được điều gì đó", người đó sẽ phải nhúng đầu bút vào lọ mực vài lần để có thể diễn đạt đầy đủ dòng cảm xúc dài dòng.

Sau đó bất thần, vào thứ Ba ngày 28/1, nhà văn người Anh Horace Walpole, trong khi viết thư, đã dành tặng cho thế giới một từ vựng tinh tế: "serendipity" (tình cờ).

Walople nói sáng tạo trữ tình của ông dựa vào một truyện cổ tích Ba Tư, có tên "Ba hoàng tử của vùng Serendip", mà ông cho rằng "luôn luôn có phát hiện mới bằng sự tài trí và ngẫu nhiên". Chỉ có điều, thứ mà Walpole nhớ nhầm là ý chính của câu chuyện (trong truyện các hoàng tử thất bại khi tìm kiếm dù đã nỗ lực rất nhiều), dù rằng cũng không ảnh hưởng gì lắm; "serendipity" ở đây vẫn có nghĩa là một sự tình cờ vui vẻ.

Đây không chỉ là sáng tạo bất thường duy nhất của Walpole.

"Betweenity" (giữa) một từ duyên dáng hơn từ đồng nghĩa của nó, "intermediateness" (sự trung gian) cũng có đem lại cảm xúc tương tự như người anh em "serendipity" của nó mang lại.

Panorama - Ảnh rộng

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Một số từ có vẻ như rung lên với tinh thần từ ý nghĩa mà nó diễn đạt. "Panorama" là một trong những từ như vậy, vần điệu của nó có vẻ rất hài hòa với tầm nhìn cao rộng mênh mông, những đường chân trời bất tận, và tầm nhìn không bị giới hạn, đúng với nghĩa mà nó thể hiện.

Từ này (vốn có nghĩa là "nhìn thấy tất cả") có lẽ đã xuất hiện trong từ điển khoảng năm 1789, một năm trùng hợp với sự sụp đổ của một phong trào văn hóa nổi tiếng, cuộc phá ngục Bastille ở Paris, và có vẻ như hoàn toàn phù hợp với cảm giác giải phóng của tầm nhìn xa rộng.

Mỉa mai thay, sau đó, khi người ta phát hiện ra từ này ban đầu lại gắn với một trải nghiệm hoàn toàn bị giam hãm: một bức tranh hình trụ giam cầm khán giả của nó - một thiết bị hình ảnh trong nhà do nghệ sĩ người Irish tên Robert Barker nghĩ ra.

Visualise - Hình dung

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Rất khó tin để nghĩ rằng không có ai từng "hình dung" bất cứ gì trước năm 1817, nhưng đó là năm mà nhà thơ trữ tình và nhà phê bình tên là Samuel Taylor Coleridge đã tạo ra từ này trong lời tự thú triết học của ông có tên Biographia Literaria (Phác thảo chân dung văn học đời tôi) (một thế kỷ trước khi từ "envision" được ra đời).

Nhìn lại, từ này phù hợp với một người viết mà tâm nhãn của ông bị ám ảnh bởi những hình ảnh ma mị như chiếc tàu ma trong trường ca "Màn sương mù của người thủy thủ cổ", và bởi "những ánh mắt sáng chói" và "mái tóc bồng bềnh" đã kết thúc lời thơ tiên tri của ông ở bài thơ Kubla Khan trong sự bất an, đó cũng là những thứ để gọi tên những vật thể ta thấy được không phải bằng mắt thường.

Cả cuộc đời bị hành hạ bởi vật chất và những vật thể vô hình, không có gì ngạc nhiên khi Coleridge đem đến cho tiếng Anh nhiều từ mới mô tả những khía cạnh tối tăm của trải nghiệm, như các từ "psychosomatic"(tâm linh), và "pessimism" (chủ nghĩa bi quan).

Trí tuệ hóa - Intellectualise

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Coleridge cũng nổi tiếng vì đã sáng tạo ra một động từ nữa, là từ "intellectualise" (Trí tuệ hóa) - có nghĩa là chuyển một vật thể vật chất thành một sản phẩm trí tuệ.

Trong khi rõ ràng ông cũng là tác giả tạo ra một cụm từ với nghĩa hoàn toàn trái ngược, một từ ít được sử dụng là "thingify" (vật thể hóa) (có nghĩa là chuyển một ý nghĩ thành đồ vật) - trong thực tế từ "trí tuệ hóa" có lẽ thuộc về một cảm hứng nhưng đồng thời cũng tối nghĩa từ một nhà thơ trữ tình: đó là kẻ lãng du bí ẩn thế kỷ 18 nổi tiếng với biệt danh "Walking Stewart" được vinh danh là người đã đi bộ qua phần lớn của thế giới được loài người biết đến thời đó nhiều hơn bất cứ ai.

Trong suốt hàng chục năm ông đi lang thang qua Ấn Độ, Châu Phi và Châu u, Stewart phát triển một triết lý kỳ dị với khái niệm trung tâm là tâm trí và cơ thể là dòng chảy liên tục giữa một thế giới được trí tuệ hóa không ngừng và một tinh thần được vật chất hóa không ngừng.

Quan liêu - Bureaucracy

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Người kể chuyện đi lang thang trong ca khúc "Big Rock Candy Mountain" của Harry McClintock năm 1928 mơ được chạm đến thiên đường an nhiên, nơi "người ta treo cổ một kẻ lập dị, kẻ đã nghĩ ra việc làm".

Lịch sử không nhớ đến tên của "kẻ lập dị" đó, nhưng chúng ta biết danh tính của nhà kinh tế Pháp đã sáng chế ra một từ cũng mệt mỏi gần như tương tự: đó là từ "bureaucracy" [sự quan liêu].

Năm 1818, Jean Claude Marie Vincent de Gournay kết nối một từ tiếng Pháp với nghĩa bàn giấy (bureau) với một hậu tố từ tiếng Hy lạp có nghĩa "sức mạnh của" (-cracy) để đặt tên cho tình trạng trì trệ bắt đầu kìm siết xã hội.

Là người đã tạo ra một từ chỉ các hoạt động của chính phủ áp đặt những luật lệ tẻ nhạt lên hành vi của từng cá nhân, Gournay có lẽ là người cuối cùng mà chúng ta trông đợi sẽ chế tạo ra một cụm từ có nghĩa "hãy để mọi người làm thứ họ nghĩ là tốt nhất", đó là từ : laissez-faire.

Nhiếp ảnh - Photograph

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Thật kỳ lạ khi nghĩ đến một trong những thứ có cái tên có vẻ ổn định nhất mà chúng ta gắn cho những vật thể xung quanh mình chỉ mới được chấp nhận một cách từ từ và qua quá trình tự chọn lọc.

Đề xuất của nhà thiên văn học và nhà sáng chế, Ngài John Herschel, năm 1839 về từ "photograph" [nhiếp ảnh] đã gặp phải sự cạnh tranh gay gắt trước khi trở thành một từ ổn định vĩnh viễn trong hệ thống từ vựng của thế giới.

Nếu lịch sử rẽ qua một hướng khác, những từ bạn được sử dụng có thể là nhắc nhở bạn không gửi đủ "bản in mặt trời" (sun-print) hay "photogenes". Một đối thủ của từ này là "heliograph", vốn từng vượt mặt từ "photograph" trong một thế hệ, khiến đề xuất của Herschel phải chạy đua để chứng tỏ sự ưu việt hơn hẳn.

Người không có khả năng - Muggle

Nguồn hình ảnh,Tom McShane

Đàn ông không phải là giới độc quyền trong việc tạo ra những từ ấn tượng, tuy nhiên những nhà sáng chế từ vựng nữ lại ít khi được tôn vinh.

Đóng góp của họ với nền văn hóa thường bị gạt ra bên lề, vậy bạn có ngạc nhiên không khi biết rằng từ điển tiếng Anh Oxford đã ghi nhận các nữ văn sỹ là những người đầu tiên sử dụng các từ như "outsider" [kẻ ngoài cuộc] (Jane Austen năm 1800) và "angst" (du nhập từ tiếng Đức bởi George Eliot năm 1849).

Và vào thời đại của chúng ta, một lần nữa một nữ tiểu thuyết gia được ghi nhận là người có khả năng thiên phú với quyền lực khởi xướng và là người muốn mọi thứ theo cách của pháp thuật.

J K Rowling đã chế tạo ra từ "muggle" trong tác phẩm bà viết năm 1997 có tên "Harry Potter và Hòn đá Phù thủy" để mô tả sự thiếu vắng chết người của những kỹ năng siêu tự nhiên, nhắc nhở về sự kỳ diệu truyền kỳ của từ vựng - mô tả những người có và những người không có khả năng gì đó.

Kelly Grovier
Theo: BBC Culture
Link tiếng Anh:


Tuesday, October 21, 2025

KHÁM PHÁ 5 NGÔI NHÀ MA ÁM RÙNG RỢN NHẤT GIỮA LÒNG SÀI GÒN (PHẦN CUỐI)

Những câu chuyện vừa qua tưởng chừng đã khép lại tấm màn bí ẩn của thành phố, nhưng thật ra… đó mới chỉ là khởi đầu.

Khám phá 5 ngôi nhà ma ám rùng rợn nhất giữa lòng Sài Gòn

Phía sau những con phố sáng đèn vẫn còn những vùng tối chưa ai dám chạm tới, nơi không phải ai cũng đủ can đảm để ở lại quá lâu, nơi mỗi tiếng động khẽ khàng trong đêm cũng có thể khiến người ta lạnh sống lưng.

Và khi bóng tối tưởng như đã mỏng đi, ta lại nhận ra: Sài Gòn vẫn còn những câu chuyện chưa được kể, những linh hồn chưa kịp yên giấc, vẫn âm thầm đi qua đời người như hơi thở của gió.

Linh hồn chết chóc ám lấy người ở

Sâu trong con hẻm nhỏ đường Quang Trung, Quận 12, có căn nhà mang số 1/5D. Với người ngoài, nó chỉ là ngôi nhà bình thường tường vôi loang lổ, cửa sắt kêu cót két mỗi khi gió thổi. Nhưng với dân quanh vùng, đây là nơi chẳng dám ai bén mảng sau khi trời tối, được gọi bằng cái tên rùng rợn “nhà trọ bóng đè”.

Tương truyền, bất kỳ ai từng ở đây đều không trụ nổi quá hai tuần. Đêm xuống, khi giấc ngủ chập chờn kéo đến, cơ thể bỗng nặng như đá, ngực tức nghẹn, miệng cứng đờ, thở không ra hơi. Họ vùng vẫy vô vọng như có bàn tay vô hình ghì chặt cổ, hiện tượng dân gian gọi là bóng đè. Nhưng ở căn nhà này, nó xảy ra với tần suất dày đặc đến ám ảnh.


Người dân xung quanh còn rỉ tai nhau rằng mỗi đêm dưới bếp lại vang tiếng chén bát khua leng keng, nồi niêu rơi loảng xoảng. Ai gan lì xuống kiểm tra đều kể lại cùng một cảm giác: một luồng khí lạnh lẽo bao trùm, và “cái gì đó” đang đứng ngay phía sau lặng lẽ dõi theo.

Sau thời gian dài bỏ hoang, tưởng chừng mọi chuyện lắng xuống, một công ty may mắn thuê làm chỗ trọ tập thể cho công nhân, nghĩ rằng đông người thì ma quỷ cũng phải e dè.

Nhưng ngay đêm đầu tiên, cả khu phố chấn động: hơn chục công nhân đồng loạt bị ngạt thở giữa đêm, mặt tím tái, miệng há hốc như bị bóp nghẹt. Tiếng kêu cứu vang vọng, cư dân gần đó hốt hoảng chạy sang đưa họ đi cấp cứu trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê.

Từ sau vụ ấy, lời đồn càng ghê rợn: căn nhà số 1/5D là nơi vất vưởng linh hồn chết chóc, những vong hồn không nơi nương tựa tụ lại ám lấy bất kỳ ai dám ngủ dưới mái ngói rêu phong.

Chính quyền địa phương giải thích khoa học: nhà bí bách thiếu oxy khiến người ở dễ ngột ngạt, căng thẳng dẫn đến ảo giác. Nhưng với những ai từng đặt chân, từng nghe tiếng động kỳ quái hay trải qua cơn bóng đè lạnh buốt xương tủy, lời giải thích ấy chỉ là ngụy biện.

Đến giờ, căn nhà 1/5D vẫn nằm đó, lặng lẽ và tối tăm như cái bẫy vô hình chờ đợi kẻ tò mò. Mỗi khi ai đó đi ngang, người ta đều rùng mình lẩm bẩm: “Đêm nay liệu có ai dám ngủ trong căn nhà ấy?”

Ba cây nhang khổng lồ và những bí mật phong thủy

Giữa trung tâm Quận 5 sầm uất, nơi ánh đèn xe cộ chưa bao giờ ngừng sáng, vẫn sừng sững một khối kiến trúc khổng lồ như vết sẹo trong lòng thành phố: Thuận Kiều Plaza.

Tòa nhà từng được kỳ vọng trở thành biểu tượng phồn hoa, khởi công năm 1994 và đi vào hoạt động năm 1998 với thiết kế hiện đại và vị trí đắc địa, được xem như viên ngọc của khu Chợ Lớn.

Thế nhưng, trái với kỳ vọng, chỉ vài năm sau, tòa nhà rơi vào cảnh hoang phế, vắng bóng người thuê. Ban đầu người ta nói vì thua lỗ kinh doanh, nhưng càng về sau, những câu chuyện truyền tai càng dày đặc, khoác lên nơi đây lớp áo bí hiểm.

Một ký ức rùng mình từ năm 2010: anh T, nhân viên văn phòng của công ty Hàn Quốc, kể lại. Hôm ấy anh ở lại giải quyết sự cố đến tận 8 giờ tối. Khi vừa định thu dọn ra về, anh nghe tiếng nước chảy rào rào từ phòng bên. Nghĩ là đồng nghiệp, anh lên tiếng gọi nhưng không ai trả lời.

Tiếng nước vẫn tuôn ào ạt. Anh khẽ bước đến, bật công tắc nhưng phòng trống không. Cửa phòng tắm đóng kín, ánh sáng hắt qua khe, tiếng nước vang vọng. Anh chậm rãi gõ cửa hỏi tiếp, từ bên trong vọng ra tiếng “ừ” khẽ.

Anh mỉm cười nghĩ là chị Yến đồng nghiệp. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, điện thoại reo: đầu dây bên kia, đồng nghiệp khác nói anh đang ăn tối với chị Yến. Nghe đến đây, anh T cứng người, da gà nổi khắp. Anh vội vơ thẻ nhân viên chạy ra cửa chính, nhưng đúng lúc đó, tiếng nước tắt ngấm, theo sau là âm thanh “cạch” của công tắc đèn phòng tắm.

Câu chuyện của anh T chỉ là một trong hàng chục lời kể kỳ bí về tòa nhà. Có người đồn chủ đầu tư Hồng Kông không xây để kinh doanh mà để trấn trạch, giữ vượng khí Chợ Lớn không thoát ra. Nhìn từ xa, ba tòa tháp Thuận Kiều vươn thẳng lên trời chẳng khác ba cây nhang khổng lồ đang cháy dở, vừa ngăn tà khí xâm nhập vừa kìm hãm long mạch.


Lời đồn khác từ đoàn thầy phong thủy Trung Quốc: Thuận Kiều Plaza phạm thế “con tàu ba buồm”, cột buồm quá lớn trong khi thân tàu nhỏ bé, mất cân đối dễ lật chìm. Đặc biệt, con đường Đỗ Ngọc Thạnh chạy xuyên khu B và C như khoét lỗ thủng thân tàu khiến “con thuyền ấy chìm dần”. Thậm chí, có lời thì thầm về mâu thuẫn giữa nhà thầu và chủ đầu tư: nhà thầu bí mật ếm bùa lỗ ban xuống chân móng, khiến công trình mãi không hưng thịnh.

Cho đến nay, dù nhiều lần thay đổi công năng, Thuận Kiều Plaza vẫn phủ lớp sương mờ của những câu chuyện không lời giải. Người dân quanh đó mỗi khi ngước nhìn vẫn khe khẽ thì thầm: “Ba cây nhang kia chưa bao giờ tắt”.

Những câu chuyện ma như trên tồn tại trong dân gian rất nhiều. Vậy rốt cuộc chúng có thật hay không? Câu hỏi này chỉ những người từng trải qua mới trả lời chính xác nhất.

Với những ai chỉ tin vào khoa học, có lẽ họ sẽ nói “không”, bởi khoa học không chứng minh được sự tồn tại của sinh mệnh ở không gian khác. Nhưng với giới tâm linh, câu hỏi không khó: họ không gọi đó là “ma” mà là những sinh mệnh trong không gian khác, tồn tại song song cùng chúng ta.

Còn theo bạn thì sao? Ma có tồn tại trong thế giới này không?

Tú Uyên tổng hợp
Theo: vandieuhay

CUỘC ĐỜI ÍT AI BIẾT CỦA NÀNG MONA LISA ĐỜI THẬT

Nàng Mona Lisa với nụ cười bí hiểm trong tranh Leonardo da Vinci có cuộc đời được cho là không mấy vui vẻ.


Bức chân dung nàng Mona Lisa không chỉ là tác phẩm tiêu biểu cho cuộc đời danh họa Leonardo da Vinci mà còn là một tuyệt tác huyền thoại của lịch sử hội họa. Sau hàng trăm năm, nụ cười đầy mơ hồ trên môi nàng Mona Lisa vẫn được hậu thế bàn luận, phân tích. Thế nhưng, không phải ai cũng biết về cuộc đời thực tế bên ngoài bức họa của quý bà người Ý này.

Cuộc hôn nhân u buồn

Người mẫu của bức tranh nàng Mona Lisa là Lisa Gherardini, sau đổi thành Lisa del Giocondo theo họ chồng. Bà sinh vào ngày 15/6/1479 ở Florence, Ý, là con cả trong một gia đình gốc quý tộc nhưng đã mất dần quyền lực lẫn sự giàu có.

Khi ấy, các thiếu nữ thường được gả đi sớm cho các người đàn ông lớn tuổi. Năm 1495, khi 16 tuổi, Lisa được gả cho Francesco del Giocondo – một thương gia giàu có 30 tuổi. Cô gái tuổi trăng tròn Lisa Gherardini nhờ cuộc hôn nhân này mà được nâng cao địa vị, bắt đầu cuộc sống của một phụ nữ tầng lớp thượng lưu nhưng gặp không ít sự kiện đau buồn.

Sau khi kết hôn, cô nhanh chóng mang thai và sinh được 6 người con trong vòng 10 năm. Trong số đó chỉ có 4 người con sống đến tuổi trưởng thành. Con gái thứ hai tên Piera của Lisa qua đời năm lên 2 tuổi còn một người con khác chết khi vừa lọt lòng.

Thông tin bê bối nhất trong gia đình của Lisa là về “sở thích” buôn bán, nuôi nô lệ của chồng cô. Suốt nhiều đời liền, gia đình Francesco có truyền thống làm công việc tội lỗi này. Trong cuốn “Mona Lisa: The People and The Painting” (tạm dịch: Nàng Mona Lisa: Những con người và Bức họa), 2 tác giả Martin Kemp và Giuseppe Pallanti miêu tả: “Kể từ khi còn nhỏ, Francesco đã sống cạnh với những nữ nô lệ do cha ông mua về, và sau khi người cha qua đời, trách nhiệm của ông là mua nô lệ mới. Thi thoảng ông lại mua về nhiều nô lệ hơn cần thiết”.


Các nhà lịch sử học cũng đưa ra thông tin rằng cuộc hôn nhân của Lisa và chồng không quá hạnh phúc. Tiêu biểu là sự kiện Lisa từng bị 2 người đàn ông quý tộc bạn của chồng mình gạ gẫm, tán tỉnh. Lisa đã ra sức từ chối họ. Còn về phía Francesco, thay vì nổi giận với 2 gã đàn ông có ý định chiếm đoạt vợ mình, ông lại lo sợ sự từ chối của Lisa ảnh hưởng xấu tới mối quan hệ với họ. Vì 2 người này rất có thế lực, sau lùm xùm, Francesco đã tìm đến nhà họ để khẳng định sự ủng hộ của mình và cam đoan rằng mối quan hệ giữa đôi bên vẫn thân thiện. Sự yếu đuối và hèn hạ của Francesco đã bị đối phương mỉa mai lại.

Tác giả Martin Kemp cũng miêu tả Lisa là một người phụ nữ bị chồng kiểm soát, như nhiều phụ nữ thời bấy giờ. Sự giàu có của chồng đã giữ chặt Lisa trong “một tủ quần áo và hàng đống quần áo ấn tượng”, mặc dù người xem không thể thấy điều này trong bức tranh về cô.

Mối duyên với Leonardo da Vinci và bức họa tuyệt tác

Người ta không rõ bằng cách nào họa sĩ Leonardo da Vinci liên hệ được với Lisa, nhưng giữa họ có một mối liên hệ là cha của ông Leonardo là luật sư và chồng của Lisa là một khách hàng của ông. Cũng có nhiều nghiên cứu cho thấy gia đình Lisa chính là hàng xóm sống cùng khu với cha của họa sĩ. Năm 1503, danh họa bắt đầu vẽ bức chân dung của người phụ nữ 24 tuổi sau này sẽ trở thành kiệt tác nổi tiếng nhất trong sự nghiệp của mình.

Nhiều khả năng Francesco là người đã thuê Leonardo da Vinci – người lúc ấy vẫn là một họa sĩ không tiếng tăm vẽ chân dung cho vợ mình. Cũng như nhiều gia đình giàu có ở Florence, mỗi khi gia đình có sự kiện trọng đại, vợ chồng Lisa lại mời các họa sĩ tới vẽ chân dung kỷ niệm. Năm 1503 là khi Lisa đang mang thai đứa con thứ 3 của mình và mới chuyển đến nhà mới, gia đình đã mời Leonardo da Vinci tới để vẽ chân dung kỷ niệm.


Bức tranh Mona Lisa sau đó được vẽ trong suốt 16 năm, kể từ khi Lisa còn là một phu nhân trẻ cho đến khi bước vào tuổi trung niên. Và tác phẩm hội họa đỉnh cao này thực chất chưa bao giờ được hoàn thành, vì nó đã bị bỏ dở dang vào năm 1519, khi Da Vinci qua đời. Ông cũng không bao giờ trao bức tranh này cho khách hàng mà đã mang nó đến Pháp năm 1517.

Vào những năm tuổi già, Lisa đã sống trong tu viện. Bà qua đời ngày 14/7/1542, thọ 63 tuổi. Khi cả người vẽ lẫn người mẫu đều đã qua đời, bức chân dung Mona Lisa còn dang dở lúc ấy không có danh tiếng gì và không được ai biết đến. Mãi vài thế kỷ sau, nàng Lisa – một người phụ nữ quý tộc bình thường trong hàng triệu phụ nữ của thế kỷ 16 mới đột nhiên trở nên nổi tiếng.

Năm 1550, bằng cách nào đó mà bức chân dung của nàng Mona Lisa lại lọt vào trong bộ sưu tập tranh của Vua Francis I ở nước Pháp. Nó từng vài lần được trưng bày trong bảo tàng Louvre. Năm 1800, Napoleon tỏ vẻ rất thích bức họa này nên đã đem về treo trong phòng ngủ. Ông trả lại nó cho bảo tàng 4 năm sau đó.

Thời gian trôi qua, tiếng đồn về vẻ đẹp của bức tranh lan rộng và bí ẩn về nụ cười nàng Mona Lisa khiến người ta mãi thắc mắc, trầm tư. Nụ cười của nàng Mona Lisa đã khiến hàng triệu người trên thế giới bị mê hoặc nhưng vĩnh viễn sẽ không ai hiểu được bí mật đằng sau nụ cười đó là gì.


Ngày nay, nằm trong lớp kính chống đạn ở một vị trí trang trọng trên tường bảo tàng Louvre, Mona Lisa chính là bức tranh giá trị lớn nhất thế giới. Nụ cười bí hiểm của nàng đã thu hút hàng triệu du khách tới tham quan bảo tàng mỗi năm. Theo thống kê, có tới 80% du khách ghé thăm viện bảo tàng này hằng năm chỉ để được ngắm nụ cười của Mona Lisa.

Theo: Tri Thức Trẻ

THU PHÂN BÁT NGUYỆT TRUNG - NGUYÊN CHẨN


Thu Phân - Nguyên Chẩn

Cầm đàn Nam Lữ điệu,
Phong sắc dĩ cao thanh.
Vân tán phiêu diêu ảnh,
Lôi thu chấn nộ thanh.
Càn khôn năng tĩnh túc,
Hàn thử hỉ quân bình.
Hốt kiến tân lai nhạn,
Nhân tâm cảm bất kinh?


秋分 - 元稹

琴彈南呂調
風色已高清
雲散飄颻影
雷收振怒聲
乾坤能靜肅
寒暑喜均平
忽見新來雁
人心敢不驚
Thu phân

Đàn sang bài Nam Lữ,
Vi vút gió cao vời.
Áo trời mây mỏng mảnh,
Sấm nhà trời im hơi.
Bốn phương bình tĩnh lạ,
Ấm lạnh cũng thuận hoà.
Ai điềm nhiên vững dạ,
Nhạn đầu mùa bay qua?


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Nguyên Chuẩn 元稹 (779-831) tự Vi Chi 微之, người Lạc Dương, Hà Nam, gia đình quan lại, làm Thượng thư Tả thừa, có quan điểm chính trị và văn học gần gũi với Bạch Cư Dị, chủ trương tác phẩm phải giàu tính hiện thực, nên người đương thời gọi là Nguyên-Bạch. Tác phẩm có Nguyên thị Trường Khánh tập. Ông còn là tác giả của truyện Hội chân ký về sau được Vương Thực Phủ đời Nguyên dựa vào để viết vở kịch Tây sương ký.

Nguồn: Thi Viện



ĐỨC PHẬT HỎI: "CON BIẾT TRÊN ĐỜI NÀY ĐIỀU GÌ LÀ QUÝ GIÁ NHẤT KHÔNG?". CÂU TRẢ LỜI KHÔNG PHẢI AI CŨNG HIỂU

Bạn có bao giờ tự hỏi trên thế gian này thứ gì là quý giá nhất, đáp án tuy đơn giản nhưng nhiều người có thể nghĩ mãi không ra.

Nguồn ảnh: cafef

Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi chùa đầy ngập khói hương, con nhện dần dần có Phật tính.

Một hôm, Đức Phật từ trên trời đi ngang qua, nhìn thấy hương khói nghi ngút, ngài cảm thấy rất vui mừng, Đức Phật bước vào ngôi chùa này.

Nhìn thấy con nhện, Đức Phật hỏi: “Nhện, con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?”

Con nhện sau khi nghĩ một hồi thì đáp lại rằng: “Trên thế gian này, thứ đáng trân quý nhất là những thứ không thể đạt được và những thứ đã mất đi”.

Đức Phật nói: “Được, vậy ba ngàn năm sau ta sẽ hỏi lại con câu này”. Đức Phật bước chân rời đi.

Con nhện vẫn sống trong ngôi chùa này, hàng ngày cùng cầu nguyện với mọi người, mỗi ngày đều vô cùng cảm động bởi câu chuyện của mọi người. Ngày tháng trôi qua chầm chậm lúc nào không biết.

Ba ngàn năm sau, Đức Phật lại đến ngôi chùa này.

“Ba ngàn năm” thứ hai

Đức Phật lại đến hỏi con nhện: “Nhện, con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?”.

Con nhện trả lời: "Trên thế gian này, thứ đáng trân quý nhất là những thứ không thể đạt được và những thứ đã mất đi”.

Rồi Đức Phật lại đi

Nhện vẫn sống trong ngôi miếu này. Bỗng một hôm, Trời nổi gió lớn, gió cuốn hạt sương đọng lại lưới nhện, nhện nhìn giọt sương long lanh bèn nảy sinh niềm yêu thích, ngày ngày nhìn ngắm giọt sương nhện cảm thầy đây là những ngày hạnh phúc nhất suốt ba ngàn năm qua, nhưng bất chợt gió lớn lại nổi lên cuốn giọt sương đi mất, nhện trong phút chốc cảm thấy mất mát, ngày tháng trôi qua chậm rãi trong nỗi sầu cô đơn của con nhện.

Đức Phật hỏi: “Con nhện, con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?” Nguồn ảnh: soundofhope

“Ba ngàn năm” thứ ba

Ba ngàn năm sau, Đức Phật lại đến ngôi miếu này.

Đức Phật lại hỏi con nhện: “Con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?”.

Con nhện vẫn trả lời: “Trên thế gian này, thứ đáng trân quý nhất là những thứ không thể đạt được và những thứ đã mất đi”.

Đức Phật nói: “Được, vậy con sẽ cùng ta đến nhân gian”.

Con nhện đến nhân gian với Đức Phật, Đức Phật giúp nhện được đầu thai chuyển sinh, 18 năm đã trôi qua.

Cô gái 18 tuổi xinh như hoa

Nhện được đầu thai vào nhà một quan lại, trở thành một tiểu thư đài các, được bố mẹ đặt tên là Châu Nhi, Châu Nhi càng lớn lại càng xinh đẹp và duyên dáng.

Cùng năm nhện chuyển sinh, giọt sương cũng được đầu thai thành một người con trai tên là Cam Lộc, sau nay đỗ đạt kim khoa trạng nguyên.

Hôm đó tân trạng nguyên Cam Lộc được nhà Vua ban thưởng, mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển, có rất nhiều cô gái trẻ đẹp đến tham dự và Châu Nhi cũng nằm trong số đó. Ngoài ra, bữa tiệc còn có sự góp mặt của công chúa Trường Phong con gái Hoàng Đế. Tân trạng nguyên là một người rất tài giỏi, cậu ta thể hiện tài năng của mình bằng cách đọc thơ và ca hát, tài nghệ của Cam Lộc khiến các mỹ nữ trong bữa tiệc đều hồn xiêu phách lạc, chỉ có Châu Nhi là bình thản, bởi nàng biết chàng là mối nhân duyên mà Phật đưa đến cho mình.

Một ngày nọ, Châu Nhi đến chùa thắp hương, tình cờ gặp Cam Lộc cùng mẹ đến miếu thắp hương.

Lúc cô đi tới, Cam Lộc lễ phép nói: “Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”

Sắc mặt của Châu Nhi đột nhiên tái nhợt: “Chàng không nhận ra ta sao? Ta là Châu Nhi, chính là con nhện sống ở miếu hơn hai ngàn năm trước”.

Cam Lộc bối rối trả lời: “Xin lỗi cô, tôi nghĩ cô đã xác định nhầm người. Tôi không biết cô, và tôi không biết cô đang nói về cái gì, nói dứt lời cậu liền cùng mẹ ra về”.

Châu Nhi sau khi trở về nhà, trong lòng cứ nghĩ, nếu như Đức Phật đã sắp đặt cho cô cuộc gặp gỡ này, tại sao lại không để huynh ấy nhớ lại chuyện năm xưa, tại sao Cam Lộ lại không có một chút cảm giác gì với đối mình?

Châu Nhi trong lòng buồn bã vì Cam Lộc không nhận ra mình. Nguồn ảnh: cafef

Chàng hữu tình, thiếp lại vô ý

Vài ngày sau, Vua có chiếu ban, ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng với công chúa Trường Phong, Châu Nhi lại được kết hôn với thái tử Chi Thảo.

Chuyện này như tiếng sét đánh ngang tai, là cú đả kích lớn đối với Châu Nhi. Cô có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được, Đức Phật tại sao lại đối xử với mình như vậy.

Những ngày sau đó, cô không ăn không uống, tâm trạng buồn bã vô cùng, tâm hồn như trống rỗng, sức khỏe suy yếu nhanh chóng khiến tính mạng gặp nguy hiểm.

Thái tử Chi Thảo biết được chuyện vội vàng đến gặp Châu Nhi, Thái tử đã gục trước giường của Châu Nhi và nói với cô khi cô đang trong cơn hấp hối: “Châu Nhi, nàng có biết từ lúc nhìn thấy nàng trong bữa tiệc, ta đã yêu nàng rất nhiều không, ta đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, chính vì yêu nàng nên ta cầu xin Vua cha được lấy nàng, nếu như nàng chết, ta cả đời…”

Lúc này Châu Nhi không còn nghe thấy gì nữa, vì linh hồn của cô ấy đã từ từ rời khỏi cơ thể cô ấy, cô nhìn Chi Thảo đang ngồi khóc bên cạnh mình mà lòng như bị dao cắt.

Lúc này, Đức Phật hiện ra, Ngài hỏi Châu Nhi: “Bây giờ con có thể nói cho ta biết điều quý giá nhất trên đời là gì không?”

Châu Nhi nước mắt lưng tròng trả lời: “Cái gì không được, cái gì đã mất rồi”.

Đức Phật nói: “Con không hiểu sao?

Cam Lộc chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của con, con có biết Cam Lộ là do ai đem đến không? Cam Lộ chính là giọt sương và chính là gió (Trường Phong công chúa) đem đến, sau đó cũng là do gió đem giọt sương đi.

Cam Lộ vốn dĩ đã thuộc về Trường Phong công chúa rồi, cậu ấy đối với con chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong cuộc đời này mà thôi.

Còn Thái tử Chi Thảo năm đó là một ngọn cỏ ở trước chùa Viên Âm, đã lặng lẽ ngắm nhìn con suốt ba nghìn năm qua và cũng yêu thầm con trong suốt thời gian ấy, nhưng con chưa từng một lần cúi đầu nhìn nó. Nhện à, ta lại hỏi con rằng, trên thế gian này thứ gì mới đáng quý nhất, đáng trân trọng nhất?”


Sau khi biết được tất cả sự thật, Châu Nhi dường như hiểu ra tất cả, cô trả lời Đức Phật rằng: “Trên đời này, thứ đáng quý nhất, đáng trân trọng nhất không phải là thứ không thể đạt được hoặc thứ đã mất đi, mà là hạnh phúc mà ta đang có ở hiện tại.”

Châu Nhi vừa dứt lời thì Đức Phật cũng rời đi, linh hồn của cô cũng trở về với cơ thể. Khi cô mở mắt ra và nhìn thấy Thái tử Chi Thảo đang có ý định tự tử, cô liền hất văng thanh kiếm sau đó ôm chầm lấy Thái tử òa khóc nức nở…

Đăng Dũng biên dịch
Nguồn: soundofhope (Lưu Nhật)

Monday, October 20, 2025

KHÁM PHÁ 5 NGÔI NHÀ MA ÁM RÙNG RỢN NHẤT GIỮA LÒNG SÀI GÒN (PHẦN ĐẦU)

Sài Gòn, thành phố hoa lệ không bao giờ ngủ, nơi ánh đèn rực rỡ xua tan bóng tối ban ngày, nhưng khi đêm buông xuống, những góc khuất vẫn thì thầm những bí mật lạnh gáy.

Khám phá 5 ngôi nhà ma ám rùng rợn nhất giữa lòng Sài Gòn

Giữa nhịp sống hối hả với tiếng xe cộ ồn ào và dòng người tấp nập, vẫn tồn tại những căn nhà mà người dân truyền tai nhau với hai chữ “ma ám”. Cửa sổ khẽ lay động trong gió đêm, tiếng bước chân vô hình vang vọng hành lang vắng vẻ.

Liệu có thật sự tồn tại những oan hồn chưa siêu thoát đang lẩn khuất quanh ta? Hôm nay, chúng ta sẽ cùng mở cánh cửa dẫn vào thế giới huyền bí ấy, khám phá năm ngôi nhà rùng rợn bậc nhất ngay giữa lòng Sài Gòn.

Oan hồn cô gái uống nước cam trả tiền âm phủ

Khi nhắc đến những địa điểm ma ám nổi tiếng giữa lòng Sài Gòn, không thể bỏ qua chung cư 727 Trần Hưng Đạo ở Quận 1. Công trình được xây dựng từ thập niên 60, thời kỳ chiến tranh vẫn bao trùm miền Nam, và từ đó kéo theo hàng loạt câu chuyện ly kỳ rùng rợn.

Người dân quanh khu vực kể rằng, nhiều đêm khuya thanh vắng, trên nóc chung cư vang lên tiếng dậm chân rầm rập như đoàn quân duyệt binh vô hình diễu hành. Một số người còn khẳng định nhìn thấy bóng dáng người đàn ông Tây to lớn dắt theo cô gái trẻ lặng lẽ bước qua các hành lang tối om.

Câu chuyện ảo ảnh nhất phải kể đến lời kể của một bà cụ từng bán nước trước cổng chung cư. Bà nhớ rõ cái đêm rằm định mệnh: khi đếm tiền lẻ, giữa đống tiền bỗng xuất hiện tờ tiền âm phủ, loại giấy in hình quỷ sứ dùng cúng vong linh.

Nghĩ là trò gian lận, bà đốt nó đi và tự nhủ sẽ cẩn thận hơn. Nhưng lạ thay, cứ đến mùng Một và rằm, tờ tiền quỷ quái ấy lại tái xuất, lặp lại như điềm báo không lời. Đỉnh điểm là khi bà phát hiện: đúng hai ngày ấy, một cô gái trẻ ghé mua ly nước cam, trả bằng tờ 10.000 đồng lạnh ngắt rợn người.


Ban đầu là tiền thật, nhưng qua nửa đêm, nó biến thành tiền âm phủ. Hoảng hốt tìm hiểu, bà hay tin nhiều năm trước, một cô gái sống trong chung cư bị lính Tây cưỡng bức, uất hận tự vẫn. Oan hồn ấy chưa siêu thoát, hóa thân thành cô gái lang thang, để lại những tờ tiền quỷ mị như lời nguyền thế mạng. Quá khiếp sợ, bà bỏ gánh nước và rời khỏi nơi này.

Câu chuyện “cô gái uống nước cam trả tiền âm phủ” nhanh chóng lan truyền, khiến chung cư 727 càng thêm ám ảnh. Mãi về sau, khi người thân cô gái tìm đến lập bàn thờ cúng kiếng, những hiện tượng kỳ bí mới dần biến mất.

Tiếng sinh hoạt của linh hồn vô hình và lời nguyền thợ hồ

Giữa khu đô thị sầm uất Phú Mỹ Hưng ở Quận 7, trong khu dân cư Nam Đô Hai, có một ngôi biệt thự ba tầng lộng lẫy nhưng cửa kính kín mít, lặng lẽ như bị lãng quên.

Người dân nơi đây không ai dám bén mảng lại gần, vì ngôi nhà từ lâu gắn liền với những lời đồn rùng rợn. Dù không có người ở, khi màn đêm buông xuống, từ bên trong lại vang lên tiếng động quen thuộc như thể một gia đình đang sinh sống: tiếng giặt giũ sột soạt, tiếng nồi niêu xèo xèo va chạm, tiếng rửa chén bát leng keng. Những âm thanh đời thường ấy, giữa không gian vắng lặng, khiến người nghe lạnh sống lưng.

Nhiều lần dân cư gọi bảo vệ kiểm tra, nhưng mỗi khi mở cửa, bên trong hoàn toàn im ắng, không một bóng người. Thế nhưng khi bảo vệ vừa rời đi, tiếng động quái lạ lại vang lên.

Câu chuyện càng ghê rợn khi gắn với lời nguyền: Trong quá trình xây dựng, một thợ hồ nghỉ đêm trong nhà và đột ngột qua đời không rõ nguyên nhân. Người con trai đến mang xác cha về cũng tử vong bí ẩn. Từ đó, gia chủ cho bịt kín mọi lối vào, như muốn giam hãm oan hồn trong bốn bức tường và ngăn chặn chuỗi bi kịch tiếp diễn.

Không xa ngôi nhà này, tại khu Nam Thôn 1, một công trình dở dang cạnh gốc cây rậm rạp lại vọng ra tiếng phụ nữ rên rỉ gào thét như chịu trận đòn khủng khiếp vào nửa đêm. Thỉnh thoảng, người ta nhìn thấy người đàn bà tóc dài bạc trắng xõa kín mặt, lúc ngồi trong căn nhà bỏ hoang, lúc ôm gốc cây khóc nức nở.


Những thợ hồ từng nhận việc ở đây kể rằng họ thường gặp ác mộng: trong mơ, người đàn bà tóc dài xuất hiện, lạnh lùng cảnh báo “Đừng giành nhà của chúng tao, nếu không từng người một sẽ phải xuống đất”. Ám ảnh ấy khiến nhiều tốp thợ bỏ chạy, công trình cứ thế bỏ hoang giữa chừng.

Bóng dáng thai phụ bên cửa sổ và tiếng trẻ con khóc nghe

Trên con đường nhộn nhịp Lý Thái Tổ ở Quận 3, Sài Gòn có căn nhà mặt tiền trông bình thường, nhưng từ lâu đã trở thành tâm điểm của những lời đồn ma mị.

Số nhà 24, nơi từng xảy ra bi kịch tang thương, giờ đây bị bao phủ bởi lớp không khí lạnh lẽo khiến ai ngang qua cũng bất giác rùng mình. Người ta kể, vào những đêm vắng trên ban công tầng lầu, thường xuất hiện bóng dáng người phụ nữ trẻ áo trắng bồng con nhỏ trong tay, lặng lẽ đứng nhìn ra đường.

Khi thì thấp thoáng như ảo ảnh, khi thì rõ rệt đến mức khiến kẻ đi đường dựng tóc gáy. Nhiều lúc từ trong nhà còn vang lên âm thanh kỳ quái: tiếng chân đi lại, tiếng thì thầm lẫn trong bóng tối, và cả tiếng trẻ con khóc nghẹn giữa đêm khuya.

Một hàng xóm sống cạnh căn nhà khẳng định “có ma thật, chết thảm như vậy làm sao siêu thoát nổi bảy mạng người.”

Bi kịch gốc rễ bắt đầu từ gần 20 năm trước, đúng đêm Giáng sinh: ngôi nhà số 24 bùng cháy dữ dội trong trận hỏa hoạn kinh hoàng, cướp đi 7 mạng người trong cùng một gia đình, trong đó có một thai phụ và đứa con nhỏ chỉ mới ba tuổi.


Sau sự cố, chỉ còn người mẹ già và một người con trai tâm thần may mắn thoát chết. Từ sau biến cố, ngôi nhà khép chặt cửa, hai mẹ con sống sót cũng biến mất không để lại dấu vết.

Những lời đồn về linh hồn thai phụ đứng bên cửa sổ, tiếng trẻ thơ giữa đêm cứ thế truyền miệng qua năm tháng, biến số 24 Lý Thái Tổ thành địa chỉ khiến người Sài Gòn vừa tò mò vừa khiếp sợ.

Còn tiếp: KHÁM PHÁ 5 NGÔI NHÀ MA ÁM RÙNG RỢN NHẤT GIỮA LÒNG SÀI GÒN (PHẦN CUỐI)

Tú Uyên tổng hợp
Theo: vandieuhay