Tống Bão Hạo Nhiên chi Chiết Đông
Thuỷ thị nhãn ba hoành,
Sơn thị my phong tụ.
Dục vấn hành nhân khứ na biên?
My nhãn doanh doanh xứ.
Tài thuỷ tống xuân quy,
Hựu tống quân quy khứ.
Nhược đáo Giang Nam cản thượng xuân,
Thiên vạn hoà xuân trú.
Bài từ ngắn này thuần dùng thể tỷ, hứng, khiến cho cảnh vật tự nhiên hơn, chỉ có non với nước có thể gửi tấm cảm tình, vì chỉ có suy nghĩ và ánh mắt là có thể truyền đạt cảm tình một cách tinh tế mà thâm thuý, thậm chí có khi lời nói không thể biểu đạt được. Ở đây dùng “nước” ví với châu lệ lúc buồn biệt ly, dùng “non” ví với nét mày chau lúc buồn rầu, rồi lại đem người đi điểm xuyết ở trung gian, mối ly tình thực thắm thiết. Đem tâm sự luyến tiếc tiễn xuân kèm với cảm tình quyến luyến tiễn người, đấy là một thủ pháp biểu hiện rất cao minh. Xuân đi khiến cho người ta tiếc, người ở lại với người đi đều chung một tâm trạng không thể thay đổi được đành chấp nhạn chỉ biết cầu mong cho bạn mình có thể đuổi kịp xuân, để sống một cuộc sống tươi sáng như mùa xuân.
Bốc toán tử
Tiễn Bão Hạo Nhiên đi Chiết Đông
(Bản dịch: Nguyễn Đương Tịnh)
Nước trôi như sóng mắt
Núi vẽ tựa chân mày
Hỏi anh có biết chăng nơi ấy
Là cảnh đẹp xưa nay?
Tiễn xuân đi bữa trước
Nay lại tiễn anh đây
Giang đông nếu kịp nàng xuân nhỉ
Vạn dặm gặp nhau ngay
Sơ lược tiểu sử tác giả:
Vương Quan 王觀 (thế kỷ XII) tự Thông Tẩu, người Cao Bưu, thuộc tỉnh Giang Tô, từng làm Tri phủ Giang Tô, trong sách Tuyệt diệu tứ tuyển có khen ông là “Phong lưu công tử trong từ lâm”. Tác phẩm của ông có Quán liễu tập.
Theo: Thi Viện