Tuesday, October 21, 2025

THU PHÂN BÁT NGUYỆT TRUNG - NGUYÊN CHẨN


Thu Phân - Nguyên Chẩn

Cầm đàn Nam Lữ điệu,
Phong sắc dĩ cao thanh.
Vân tán phiêu diêu ảnh,
Lôi thu chấn nộ thanh.
Càn khôn năng tĩnh túc,
Hàn thử hỉ quân bình.
Hốt kiến tân lai nhạn,
Nhân tâm cảm bất kinh?


秋分 - 元稹

琴彈南呂調
風色已高清
雲散飄颻影
雷收振怒聲
乾坤能靜肅
寒暑喜均平
忽見新來雁
人心敢不驚
Thu phân

Đàn sang bài Nam Lữ,
Vi vút gió cao vời.
Áo trời mây mỏng mảnh,
Sấm nhà trời im hơi.
Bốn phương bình tĩnh lạ,
Ấm lạnh cũng thuận hoà.
Ai điềm nhiên vững dạ,
Nhạn đầu mùa bay qua?


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Nguyên Chuẩn 元稹 (779-831) tự Vi Chi 微之, người Lạc Dương, Hà Nam, gia đình quan lại, làm Thượng thư Tả thừa, có quan điểm chính trị và văn học gần gũi với Bạch Cư Dị, chủ trương tác phẩm phải giàu tính hiện thực, nên người đương thời gọi là Nguyên-Bạch. Tác phẩm có Nguyên thị Trường Khánh tập. Ông còn là tác giả của truyện Hội chân ký về sau được Vương Thực Phủ đời Nguyên dựa vào để viết vở kịch Tây sương ký.

Nguồn: Thi Viện



ĐỨC PHẬT HỎI: "CON BIẾT TRÊN ĐỜI NÀY ĐIỀU GÌ LÀ QUÝ GIÁ NHẤT KHÔNG?". CÂU TRẢ LỜI KHÔNG PHẢI AI CŨNG HIỂU

Bạn có bao giờ tự hỏi trên thế gian này thứ gì là quý giá nhất, đáp án tuy đơn giản nhưng nhiều người có thể nghĩ mãi không ra.

Nguồn ảnh: cafef

Ngày xửa ngày xưa, trong một ngôi chùa đầy ngập khói hương, con nhện dần dần có Phật tính.

Một hôm, Đức Phật từ trên trời đi ngang qua, nhìn thấy hương khói nghi ngút, ngài cảm thấy rất vui mừng, Đức Phật bước vào ngôi chùa này.

Nhìn thấy con nhện, Đức Phật hỏi: “Nhện, con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?”

Con nhện sau khi nghĩ một hồi thì đáp lại rằng: “Trên thế gian này, thứ đáng trân quý nhất là những thứ không thể đạt được và những thứ đã mất đi”.

Đức Phật nói: “Được, vậy ba ngàn năm sau ta sẽ hỏi lại con câu này”. Đức Phật bước chân rời đi.

Con nhện vẫn sống trong ngôi chùa này, hàng ngày cùng cầu nguyện với mọi người, mỗi ngày đều vô cùng cảm động bởi câu chuyện của mọi người. Ngày tháng trôi qua chầm chậm lúc nào không biết.

Ba ngàn năm sau, Đức Phật lại đến ngôi chùa này.

“Ba ngàn năm” thứ hai

Đức Phật lại đến hỏi con nhện: “Nhện, con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?”.

Con nhện trả lời: "Trên thế gian này, thứ đáng trân quý nhất là những thứ không thể đạt được và những thứ đã mất đi”.

Rồi Đức Phật lại đi

Nhện vẫn sống trong ngôi miếu này. Bỗng một hôm, Trời nổi gió lớn, gió cuốn hạt sương đọng lại lưới nhện, nhện nhìn giọt sương long lanh bèn nảy sinh niềm yêu thích, ngày ngày nhìn ngắm giọt sương nhện cảm thầy đây là những ngày hạnh phúc nhất suốt ba ngàn năm qua, nhưng bất chợt gió lớn lại nổi lên cuốn giọt sương đi mất, nhện trong phút chốc cảm thấy mất mát, ngày tháng trôi qua chậm rãi trong nỗi sầu cô đơn của con nhện.

Đức Phật hỏi: “Con nhện, con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?” Nguồn ảnh: soundofhope

“Ba ngàn năm” thứ ba

Ba ngàn năm sau, Đức Phật lại đến ngôi miếu này.

Đức Phật lại hỏi con nhện: “Con có biết điều quý giá nhất trên đời này là gì không?”.

Con nhện vẫn trả lời: “Trên thế gian này, thứ đáng trân quý nhất là những thứ không thể đạt được và những thứ đã mất đi”.

Đức Phật nói: “Được, vậy con sẽ cùng ta đến nhân gian”.

Con nhện đến nhân gian với Đức Phật, Đức Phật giúp nhện được đầu thai chuyển sinh, 18 năm đã trôi qua.

Cô gái 18 tuổi xinh như hoa

Nhện được đầu thai vào nhà một quan lại, trở thành một tiểu thư đài các, được bố mẹ đặt tên là Châu Nhi, Châu Nhi càng lớn lại càng xinh đẹp và duyên dáng.

Cùng năm nhện chuyển sinh, giọt sương cũng được đầu thai thành một người con trai tên là Cam Lộc, sau nay đỗ đạt kim khoa trạng nguyên.

Hôm đó tân trạng nguyên Cam Lộc được nhà Vua ban thưởng, mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển, có rất nhiều cô gái trẻ đẹp đến tham dự và Châu Nhi cũng nằm trong số đó. Ngoài ra, bữa tiệc còn có sự góp mặt của công chúa Trường Phong con gái Hoàng Đế. Tân trạng nguyên là một người rất tài giỏi, cậu ta thể hiện tài năng của mình bằng cách đọc thơ và ca hát, tài nghệ của Cam Lộc khiến các mỹ nữ trong bữa tiệc đều hồn xiêu phách lạc, chỉ có Châu Nhi là bình thản, bởi nàng biết chàng là mối nhân duyên mà Phật đưa đến cho mình.

Một ngày nọ, Châu Nhi đến chùa thắp hương, tình cờ gặp Cam Lộc cùng mẹ đến miếu thắp hương.

Lúc cô đi tới, Cam Lộc lễ phép nói: “Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”

Sắc mặt của Châu Nhi đột nhiên tái nhợt: “Chàng không nhận ra ta sao? Ta là Châu Nhi, chính là con nhện sống ở miếu hơn hai ngàn năm trước”.

Cam Lộc bối rối trả lời: “Xin lỗi cô, tôi nghĩ cô đã xác định nhầm người. Tôi không biết cô, và tôi không biết cô đang nói về cái gì, nói dứt lời cậu liền cùng mẹ ra về”.

Châu Nhi sau khi trở về nhà, trong lòng cứ nghĩ, nếu như Đức Phật đã sắp đặt cho cô cuộc gặp gỡ này, tại sao lại không để huynh ấy nhớ lại chuyện năm xưa, tại sao Cam Lộ lại không có một chút cảm giác gì với đối mình?

Châu Nhi trong lòng buồn bã vì Cam Lộc không nhận ra mình. Nguồn ảnh: cafef

Chàng hữu tình, thiếp lại vô ý

Vài ngày sau, Vua có chiếu ban, ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng với công chúa Trường Phong, Châu Nhi lại được kết hôn với thái tử Chi Thảo.

Chuyện này như tiếng sét đánh ngang tai, là cú đả kích lớn đối với Châu Nhi. Cô có nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được, Đức Phật tại sao lại đối xử với mình như vậy.

Những ngày sau đó, cô không ăn không uống, tâm trạng buồn bã vô cùng, tâm hồn như trống rỗng, sức khỏe suy yếu nhanh chóng khiến tính mạng gặp nguy hiểm.

Thái tử Chi Thảo biết được chuyện vội vàng đến gặp Châu Nhi, Thái tử đã gục trước giường của Châu Nhi và nói với cô khi cô đang trong cơn hấp hối: “Châu Nhi, nàng có biết từ lúc nhìn thấy nàng trong bữa tiệc, ta đã yêu nàng rất nhiều không, ta đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên, chính vì yêu nàng nên ta cầu xin Vua cha được lấy nàng, nếu như nàng chết, ta cả đời…”

Lúc này Châu Nhi không còn nghe thấy gì nữa, vì linh hồn của cô ấy đã từ từ rời khỏi cơ thể cô ấy, cô nhìn Chi Thảo đang ngồi khóc bên cạnh mình mà lòng như bị dao cắt.

Lúc này, Đức Phật hiện ra, Ngài hỏi Châu Nhi: “Bây giờ con có thể nói cho ta biết điều quý giá nhất trên đời là gì không?”

Châu Nhi nước mắt lưng tròng trả lời: “Cái gì không được, cái gì đã mất rồi”.

Đức Phật nói: “Con không hiểu sao?

Cam Lộc chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của con, con có biết Cam Lộ là do ai đem đến không? Cam Lộ chính là giọt sương và chính là gió (Trường Phong công chúa) đem đến, sau đó cũng là do gió đem giọt sương đi.

Cam Lộ vốn dĩ đã thuộc về Trường Phong công chúa rồi, cậu ấy đối với con chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong cuộc đời này mà thôi.

Còn Thái tử Chi Thảo năm đó là một ngọn cỏ ở trước chùa Viên Âm, đã lặng lẽ ngắm nhìn con suốt ba nghìn năm qua và cũng yêu thầm con trong suốt thời gian ấy, nhưng con chưa từng một lần cúi đầu nhìn nó. Nhện à, ta lại hỏi con rằng, trên thế gian này thứ gì mới đáng quý nhất, đáng trân trọng nhất?”


Sau khi biết được tất cả sự thật, Châu Nhi dường như hiểu ra tất cả, cô trả lời Đức Phật rằng: “Trên đời này, thứ đáng quý nhất, đáng trân trọng nhất không phải là thứ không thể đạt được hoặc thứ đã mất đi, mà là hạnh phúc mà ta đang có ở hiện tại.”

Châu Nhi vừa dứt lời thì Đức Phật cũng rời đi, linh hồn của cô cũng trở về với cơ thể. Khi cô mở mắt ra và nhìn thấy Thái tử Chi Thảo đang có ý định tự tử, cô liền hất văng thanh kiếm sau đó ôm chầm lấy Thái tử òa khóc nức nở…

Đăng Dũng biên dịch
Nguồn: soundofhope (Lưu Nhật)

Monday, October 20, 2025

KHÁM PHÁ 5 NGÔI NHÀ MA ÁM RÙNG RỢN NHẤT GIỮA LÒNG SÀI GÒN (PHẦN ĐẦU)

Sài Gòn, thành phố hoa lệ không bao giờ ngủ, nơi ánh đèn rực rỡ xua tan bóng tối ban ngày, nhưng khi đêm buông xuống, những góc khuất vẫn thì thầm những bí mật lạnh gáy.

Khám phá 5 ngôi nhà ma ám rùng rợn nhất giữa lòng Sài Gòn

Giữa nhịp sống hối hả với tiếng xe cộ ồn ào và dòng người tấp nập, vẫn tồn tại những căn nhà mà người dân truyền tai nhau với hai chữ “ma ám”. Cửa sổ khẽ lay động trong gió đêm, tiếng bước chân vô hình vang vọng hành lang vắng vẻ.

Liệu có thật sự tồn tại những oan hồn chưa siêu thoát đang lẩn khuất quanh ta? Hôm nay, chúng ta sẽ cùng mở cánh cửa dẫn vào thế giới huyền bí ấy, khám phá năm ngôi nhà rùng rợn bậc nhất ngay giữa lòng Sài Gòn.

Oan hồn cô gái uống nước cam trả tiền âm phủ

Khi nhắc đến những địa điểm ma ám nổi tiếng giữa lòng Sài Gòn, không thể bỏ qua chung cư 727 Trần Hưng Đạo ở Quận 1. Công trình được xây dựng từ thập niên 60, thời kỳ chiến tranh vẫn bao trùm miền Nam, và từ đó kéo theo hàng loạt câu chuyện ly kỳ rùng rợn.

Người dân quanh khu vực kể rằng, nhiều đêm khuya thanh vắng, trên nóc chung cư vang lên tiếng dậm chân rầm rập như đoàn quân duyệt binh vô hình diễu hành. Một số người còn khẳng định nhìn thấy bóng dáng người đàn ông Tây to lớn dắt theo cô gái trẻ lặng lẽ bước qua các hành lang tối om.

Câu chuyện ảo ảnh nhất phải kể đến lời kể của một bà cụ từng bán nước trước cổng chung cư. Bà nhớ rõ cái đêm rằm định mệnh: khi đếm tiền lẻ, giữa đống tiền bỗng xuất hiện tờ tiền âm phủ, loại giấy in hình quỷ sứ dùng cúng vong linh.

Nghĩ là trò gian lận, bà đốt nó đi và tự nhủ sẽ cẩn thận hơn. Nhưng lạ thay, cứ đến mùng Một và rằm, tờ tiền quỷ quái ấy lại tái xuất, lặp lại như điềm báo không lời. Đỉnh điểm là khi bà phát hiện: đúng hai ngày ấy, một cô gái trẻ ghé mua ly nước cam, trả bằng tờ 10.000 đồng lạnh ngắt rợn người.


Ban đầu là tiền thật, nhưng qua nửa đêm, nó biến thành tiền âm phủ. Hoảng hốt tìm hiểu, bà hay tin nhiều năm trước, một cô gái sống trong chung cư bị lính Tây cưỡng bức, uất hận tự vẫn. Oan hồn ấy chưa siêu thoát, hóa thân thành cô gái lang thang, để lại những tờ tiền quỷ mị như lời nguyền thế mạng. Quá khiếp sợ, bà bỏ gánh nước và rời khỏi nơi này.

Câu chuyện “cô gái uống nước cam trả tiền âm phủ” nhanh chóng lan truyền, khiến chung cư 727 càng thêm ám ảnh. Mãi về sau, khi người thân cô gái tìm đến lập bàn thờ cúng kiếng, những hiện tượng kỳ bí mới dần biến mất.

Tiếng sinh hoạt của linh hồn vô hình và lời nguyền thợ hồ

Giữa khu đô thị sầm uất Phú Mỹ Hưng ở Quận 7, trong khu dân cư Nam Đô Hai, có một ngôi biệt thự ba tầng lộng lẫy nhưng cửa kính kín mít, lặng lẽ như bị lãng quên.

Người dân nơi đây không ai dám bén mảng lại gần, vì ngôi nhà từ lâu gắn liền với những lời đồn rùng rợn. Dù không có người ở, khi màn đêm buông xuống, từ bên trong lại vang lên tiếng động quen thuộc như thể một gia đình đang sinh sống: tiếng giặt giũ sột soạt, tiếng nồi niêu xèo xèo va chạm, tiếng rửa chén bát leng keng. Những âm thanh đời thường ấy, giữa không gian vắng lặng, khiến người nghe lạnh sống lưng.

Nhiều lần dân cư gọi bảo vệ kiểm tra, nhưng mỗi khi mở cửa, bên trong hoàn toàn im ắng, không một bóng người. Thế nhưng khi bảo vệ vừa rời đi, tiếng động quái lạ lại vang lên.

Câu chuyện càng ghê rợn khi gắn với lời nguyền: Trong quá trình xây dựng, một thợ hồ nghỉ đêm trong nhà và đột ngột qua đời không rõ nguyên nhân. Người con trai đến mang xác cha về cũng tử vong bí ẩn. Từ đó, gia chủ cho bịt kín mọi lối vào, như muốn giam hãm oan hồn trong bốn bức tường và ngăn chặn chuỗi bi kịch tiếp diễn.

Không xa ngôi nhà này, tại khu Nam Thôn 1, một công trình dở dang cạnh gốc cây rậm rạp lại vọng ra tiếng phụ nữ rên rỉ gào thét như chịu trận đòn khủng khiếp vào nửa đêm. Thỉnh thoảng, người ta nhìn thấy người đàn bà tóc dài bạc trắng xõa kín mặt, lúc ngồi trong căn nhà bỏ hoang, lúc ôm gốc cây khóc nức nở.


Những thợ hồ từng nhận việc ở đây kể rằng họ thường gặp ác mộng: trong mơ, người đàn bà tóc dài xuất hiện, lạnh lùng cảnh báo “Đừng giành nhà của chúng tao, nếu không từng người một sẽ phải xuống đất”. Ám ảnh ấy khiến nhiều tốp thợ bỏ chạy, công trình cứ thế bỏ hoang giữa chừng.

Bóng dáng thai phụ bên cửa sổ và tiếng trẻ con khóc nghe

Trên con đường nhộn nhịp Lý Thái Tổ ở Quận 3, Sài Gòn có căn nhà mặt tiền trông bình thường, nhưng từ lâu đã trở thành tâm điểm của những lời đồn ma mị.

Số nhà 24, nơi từng xảy ra bi kịch tang thương, giờ đây bị bao phủ bởi lớp không khí lạnh lẽo khiến ai ngang qua cũng bất giác rùng mình. Người ta kể, vào những đêm vắng trên ban công tầng lầu, thường xuất hiện bóng dáng người phụ nữ trẻ áo trắng bồng con nhỏ trong tay, lặng lẽ đứng nhìn ra đường.

Khi thì thấp thoáng như ảo ảnh, khi thì rõ rệt đến mức khiến kẻ đi đường dựng tóc gáy. Nhiều lúc từ trong nhà còn vang lên âm thanh kỳ quái: tiếng chân đi lại, tiếng thì thầm lẫn trong bóng tối, và cả tiếng trẻ con khóc nghẹn giữa đêm khuya.

Một hàng xóm sống cạnh căn nhà khẳng định “có ma thật, chết thảm như vậy làm sao siêu thoát nổi bảy mạng người.”

Bi kịch gốc rễ bắt đầu từ gần 20 năm trước, đúng đêm Giáng sinh: ngôi nhà số 24 bùng cháy dữ dội trong trận hỏa hoạn kinh hoàng, cướp đi 7 mạng người trong cùng một gia đình, trong đó có một thai phụ và đứa con nhỏ chỉ mới ba tuổi.


Sau sự cố, chỉ còn người mẹ già và một người con trai tâm thần may mắn thoát chết. Từ sau biến cố, ngôi nhà khép chặt cửa, hai mẹ con sống sót cũng biến mất không để lại dấu vết.

Những lời đồn về linh hồn thai phụ đứng bên cửa sổ, tiếng trẻ thơ giữa đêm cứ thế truyền miệng qua năm tháng, biến số 24 Lý Thái Tổ thành địa chỉ khiến người Sài Gòn vừa tò mò vừa khiếp sợ.

Còn tiếp: KHÁM PHÁ 5 NGÔI NHÀ MA ÁM RÙNG RỢN NHẤT GIỮA LÒNG SÀI GÒN (PHẦN CUỐI)

Tú Uyên tổng hợp
Theo: vandieuhay

RAU LANG: BỔ THÂN DƯỠNG TÂM - LÀ MỸ VỊ CHO TU HÀNH


1. Nguồn gốc và đặc điểm sinh học


Rau lang (tên khoa học: Ipomoea batatas) là phần lá non và ngọn non của cây khoai lang, thuộc họ Bìm bìm (Convolvulaceae). Khoai lang có nguồn gốc từ Trung Mỹ và Nam Mỹ, sau đó lan rộng sang châu Á và các khu vực nhiệt đới nhờ vào sức sống mạnh mẽ, dễ thích nghi với điều kiện đất nghèo dinh dưỡng.

Ở Việt Nam, rau lang gắn liền với hình ảnh làng quê, với những luống khoai trải dài trên bãi bồi ven sông, nơi người nông dân trồng để tận dụng đất đai và cung cấp thực phẩm trong sinh hoạt hằng ngày. Cây khoai lang vừa cho củ vừa cho rau, được xem là loại thực phẩm “hai trong một”, rất kinh tế và hữu ích. Rau lang còn là loại rau quen thuộc, thậm chí là khoái khẩu với rất nhiều người.


2. Lợi ích đối với sức khỏe

Giàu dưỡng chất thiết yếu:

Rau lang chứa nhiều vitamin A, C, B6, sắt, canxi, magie và chất chống oxy hóa. Hàm lượng chất xơ cao giúp hỗ trợ tiêu hóa, phòng chống táo bón, giảm cholesterol xấu và ổn định đường huyết.

Hỗ trợ thanh lọc cơ thể:

Y học cổ truyền cho rằng rau lang có tính mát, tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, giải độc gan. Lá rau lang non còn được dùng trong các bài thuốc dân gian trị nóng trong, vàng da nhẹ, mụn nhọt, lở loét…

Giảm nguy cơ các bệnh mạn tính:

Chất chống oxy hóa trong rau lang giúp bảo vệ tế bào, giảm viêm và ngăn ngừa ung thư. Một số nghiên cứu sơ bộ cho thấy chiết xuất từ rau lang có thể có tác dụng hỗ trợ kiểm soát huyết áp và tăng cường hệ miễn dịch.


Món rau lang luộc ăn với các loại mắm đã qua chế biến giúp điều hòa và cân bằng âm dương trong thân thể. Rất tốt cho sức khỏe, ông bà ta xưa nay đều ăn như thế

Hỗ trợ người ăn chay, người nghèo dinh dưỡng:

Với giá thành rẻ, dễ trồng, rau lang là nguồn cung cấp vi chất quý giá cho những người có điều kiện kinh tế hạn chế, đặc biệt trong vùng nông thôn, vùng sâu vùng xa hoặc trong thời kỳ khan hiếm thực phẩm.

3. Ý nghĩa truyền thống và văn hóa dân gian

Rau lang không chỉ là món ăn, mà còn là một phần ký ức của bao thế hệ người Việt. Trong thời kỳ chiến tranh, kháng chiến, hay những năm tháng đói kém, rau lang là cứu cánh của nhiều gia đình. Hình ảnh “nồi rau lang luộc chấm muối mè”. hay rau lang luộc ăn với cá kho, nồi mắm chưng cũng rất ngon, nó là biểu tượng cho sự đạm bạc, thanh sạch, giản dị của con người.

Ẩm thực truyền thống:

Rau lang luộc, xào tỏi, nấu canh cua hay kho quẹt là những món ăn quen thuộc. Trong bữa cơm gia đình Việt, rau lang không chỉ góp phần làm phong phú thực đơn, mà còn gợi nhắc giá trị của sự tiết kiệm, chân thành, gắn bó với thiên nhiên.

“Rau lang luộc chấm nước mắm gừng
Gặp anh như thể chim mừng gặp hoa.”

Câu ca thể hiện tình yêu giản dị, mộc mạc như món ăn thôn quê. Rau lang là biểu tượng cho sự thủy chung, chân chất và không màu mè

4. Khía cạnh tâm linh và triết lý sống


Bài học từ sự đạm bạc:

Rau lang không phô trương, không cầu kỳ, như người biết đủ trong cuộc sống. Ăn rau lang không khiến ta cảm thấy “thiếu”, mà ngược lại giúp tâm tịnh, lòng nhẹ, gần gũi với đất trời. Đó là tinh thần thiểu dục tri túc, một phẩm chất đáng quý trong văn hóa Á Đông và cả thiền định.

Gắn với triết lý luân hồi và kết nối đất – người – trời:

Cây khoai lang mọc từ đất, sinh trưởng dưới ánh nắng mặt trời, hút lấy dưỡng chất từ thiên nhiên để nuôi sống con người. Ăn rau lang là tiếp nhận tinh hoa của đất trời. Một số tín ngưỡng dân gian còn cho rằng ăn rau mọc gần đất giúp người ta khiêm cung, gắn bó với cội nguồn, tránh xa sự phù phiếm của danh lợi.

Dấu ấn từ đời sống chay tịnh:

Trong nhiều ngôi chùa hoặc nhà tu hành, rau lang là món ăn phổ biến trong thực đơn chay. Điều này không chỉ vì lợi ích sức khỏe mà còn vì tính “thuần”, một trạng thái không sát sinh, không cao lương mỹ vị, giúp hành giả nuôi dưỡng tâm thanh tịnh.

5. Rau lang trong thời đại mới: Bảo tồn và nâng tầm

Ngày nay, rau lang đã xuất hiện trong các nhà hàng chay, nhà hàng ẩm thực truyền thống và cả trên bàn ăn của người thành thị, như một biểu tượng của xu hướng sống xanh, sống chậm và quay về giá trị nguyên bản.

Việc phát triển nông nghiệp hữu cơ, trồng rau lang sạch để phục vụ người tiêu dùng đang trở thành hướng đi bền vững, giúp vừa bảo vệ sức khỏe cộng đồng, vừa giữ gìn nét văn hóa dân gian đang dần phai nhạt.

Nguyên Tác An Hậu

TƯ QUY - VƯƠNG BỘT


Tư quy

Trường Giang bi dĩ trệ,
Vạn lý niệm tương quy.
Huống thuộc cao phong vãn,
Sơn sơn hoàng diệp phi.


思歸 - 王勃

長江悲已滯
萬里念將歸
況屬高風晚
山山黃葉飛


Nhớ trở về
(Dịch thơ: Hải Đà)

Trường Giang sầu lắng trong lòng
Đường xa muôn dặm nhớ mong ngày về
Chiều buông gió lộng lê thê
Lá vàng quanh núi bốn bề tung bay.


Sơ lược tiểu sử tác giả:

Vương Bột 王勃 (649-675) tự Tử An 子安, người đất Long Môn. Sáu tuổi đã biết làm văn. Mười sáu, mười bảy tuổi nổi danh hạ bút nên vần.

Vương có thói quen, mỗi khi làm văn, mài mực sửa soạn nghiên bút rồi nằm đắp chăn ngủ. Khi tỉnh dậy, cầm ngay bút viết. Vương nổi tiếng là một thi sĩ cao danh thời Sơ Đường (618-713).

Khoảng 675-676, lúc 27-28 tuổi, Vương Bột bị đắm thuyền, chết đuối ở biển Nam Hải trên đường sang Giao Chỉ thăm cha.

Nguồn: Thi Viện



"GIÓ ĐƯA CÂY CẢI VỀ TRỜI..." - CÂU CA DAO MANG THÔNG ĐIỆP TỈNH THỨC


Trong kho tàng ca dao dân ca Việt Nam, có lẽ ai cũng từng nghe qua câu thơ quen thuộc:

“Gió đưa cây cải về Trời,
Rau răm ở lại chịu đời đắng cay.”

Từng chữ, từng lời như giọt nước nhỏ xuống, nghe một lần thôi mà khiến lòng man mác buồn suốt cả ngày. Có người nghe câu ca dao trên thấy lòng chùng xuống vì nghĩ đến chia ly – người đi kẻ ở. Có người lại thấy bất công – kẻ được đưa lên Trời, người còn lại chịu cay đắng trần gian. Cũng có người lặng im không nói gì, chỉ thấy một nỗi cam chịu như vốn là định mệnh của phận người.

Nhưng nếu chúng ta tạm đặt những cảm xúc ấy sang một bên, và nhìn lại câu ca này bằng con mắt của người đang tìm một lối đi giữa cuộc đời đầy rối ren, biết đâu ta sẽ thấy một điều gì đó sáng lên từ trong cay đắng: Một thông điệp tỉnh thức.


Rau răm và cây cải – hai ngả đường

Cây cải được biết đến là thứ rau dân dã, mềm mại, nhẹ tênh, dễ bị gió đưa, cũng dễ sống. Rau răm thì khác – thân thấp, lá nhỏ, vị cay, mọc bám sát đất, chịu nắng chịu mưa. Cùng là rau, nhưng số phận lại khác nhau.

Người ta vẫn thường nói: “Muốn bay được thì phải buông”. Điều này đúng cả với thân thể lẫn tâm hồn. Người có tâm nhẹ thì nhìn đâu cũng thấy nhẹ. Người nặng tâm thì dù sống giữa giàu sang cũng thấy như đang lội ngược trong bùn.

Thế nên, cây cải bay được về Trời có lẽ không phải do may mắn, mà vì nó không nặng nề. Nó không ôm giữ nhiều, không níu kéo điều gì của thế gian. Nó như biểu tượng của một sinh mệnh đã học được cách buông bỏ – từ từ, lặng lẽ, không ồn ào. Và chính vì thế, khi gió (hay một sức mạnh từ bi nào đó) thổi qua, nó có thể bay lên – về nơi cao rộng, về Trời.

Người đời thường bảo nhau sống “biết đủ là đủ”, nhưng mấy ai biết đủ. Chúng ta mải miết đi tìm tiền tài, danh vọng, tình yêu, địa vị… tưởng rằng càng có nhiều thì càng hạnh phúc. Nhưng có bao giờ tự hỏi: ta có thực sự hạnh phúc không?

Rau răm có vị cay – như chính những nỗi lo, sự hơn thua, những vết thương lòng, những lời chưa kịp nói, những giấc mơ còn dang dở. Cũng như mỗi chúng ta, khi chưa kịp nhận ra điều gì là thật, điều gì là giả, thì đã mỏi mệt trong hành trình rong ruổi.

Nhưng rau răm không phải là không có hy vọng. Nó còn sống, nghĩa là còn cơ hội. Miễn là nhận ra và quyết tâm thay đổi, rau răm cũng có thể rũ mình vươn lên – và biết đâu một ngày kia cũng được bay về Trời như cây cải.


Từ cây cải, rau răm nghĩ về kiếp nhân sinh

Có người sống cả đời vẫn không biết mình từ đâu đến và sẽ đi về đâu. Có người đau khổ mà không biết tại sao mình phải chịu đựng. Có người sống trong đầy đủ nhưng vẫn thấy trống rỗng. Phải chăng chúng ta đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng? Phải chăng chúng ta chưa nhìn thấu được ẩn ý trong câu ca dao về cây cải và rau răm?

Một bài viết gần đây có tựa đề “Vì sao có nhân loại” đã hé lộ cho chúng ta nhiều thiên cơ, gợi mở một góc nhìn khác về kiếp nhân sinh: con người không phải sinh ra chỉ để khổ, cũng không phải để hưởng thụ, mà là để tu luyện và trở về. Vì vũ trụ đang ở giai đoạn “diệt” – đầy hỗn loạn, vô lý và đảo lộn – nên con người mới được đưa xuống cõi trần này, để chịu khổ mà tiêu nghiệp, để giữ thiện lương trong hoàn cảnh u ám, để chứng minh mình xứng đáng được cứu độ.

Nếu đúng như thế, thì đời người – dù ngắn ngủi và đầy khổ đau – lại trở nên vô cùng quý giá. Vì chính trong khổ đau, ta mới có cơ hội tu luyện để vượt lên trên nghiệp lực, rũ bỏ những điều khiến tâm hồn nặng trĩu, và tìm lại con đường về với bản nguyên thuần tịnh của mình.


Tu luyện không xa lạ

Khi nhắc đến tu luyện, nhiều người nghĩ ngay đến chùa chiền, pháp môn, kinh sách, những điều khá xa vời. Nhưng nếu hiểu đơn giản: tu là sửa mình, luyện là bền chí, thì tu luyện là điều bất kỳ ai cũng có thể làm – mỗi ngày, từng chút một.

Khi ta chọn tha thứ thay vì oán hận – đó là tu.
Khi ta giữ lòng ngay thẳng giữa môi trường dối trá – đó là tu.
Khi ta chịu thiệt một chút để người khác được yên ổn – đó là tu.
Khi ta không để mất niềm tin vào điều tốt đẹp – đó cũng là tu.

Tu luyện trước hết là để trở về với chính mình – một con người chân thành, thiện lương, bao dung. Để rồi:


Ai cũng có cơ hội như cây cải

Câu ca dao kia dường như không phải chỉ để chỉ ra ai sướng ai khổ, ai được chọn ai bị bỏ lại. Nó giống như một lời nhắc nhẹ: nếu ta cứ mãi sống trong mê lầm, mãi chạy theo thứ ngoài thân, thì sớm muộn cũng như rau răm – cay, thấp, sát đất. Nhưng nếu ta tỉnh ra, buông xuống, giữ tâm trong sáng, thì sớm muộn gió cũng đưa ta về Trời.

Nếu nhìn lên, cuộc sống thực ra là một hành trình ngắn. Nhưng nếu biết dùng nó để tu sửa, để hướng thiện, thì hành trình ấy rất có ý nghĩa, nó sẽ dẫn đến nơi bất diệt. Mỗi người đều có cơ hội – không phân biệt giàu nghèo, địa vị, quá khứ tốt hay xấu. Chỉ cần một niệm thiện khởi lên, một quyết tâm thay đổi, thì Trời Phật sẽ thấy.


Lời kết – Nhẹ lòng để được đưa đi

Có một câu nói nhẹ nhàng mà sâu sắc:

“Người mang ít hành lý thì đi xa hơn.”

Cuộc đời cũng vậy. Người buông được giận hờn, danh lợi, đố kỵ, oán trách… là người dần nhẹ đi. Khi tâm nhẹ, thì mới có thể bay. Cây cải không gồng mình lên để bay – nó chỉ không bám rễ quá sâu vào đất, không nặng nề như rau răm.

Bạn ơi, nếu bạn đang buồn, đang thấy đời cay đắng như rau răm, thì xin đừng tuyệt vọng. Bạn không bị bỏ lại. Bạn chỉ đang được cho thêm thời gian, để nhận ra điều quý giá nhất không phải là những thứ bạn giành được, mà là những gì bạn buông xả trong tâm để bước vào hành trình trở về với ngôi nhà thực sự của mình.

Rồi sẽ có một ngày, khi bạn không còn oán than, không còn chấp nhất, không còn sợ hãi, không còn thấy đời là gánh nặng… bạn sẽ cảm nhận được gió đang đưa bạn đi – nhẹ nhàng và thanh thản.

“Gió đưa cây cải về Trời…”

Câu ca ấy, biết đâu một ngày nào đó, sẽ là câu hát tiễn bạn về nơi bạn đã ở từ lâu, chỉ là từng lạc bước mà thôi.

Lục Du / Theo: ĐKN

NHỮNG CON MÈO GỐC GÁC HOÀNG GIA Ở TỬ CẤM THÀNH

Khoảng 200 “Công Mậu” vừa kiểm soát chuột, vừa tương tác với du khách, trở thành điểm nhấn thu hút tại Tử Cấm Thành (Trung Quốc).


Dưới mái ngói vàng và những bức tường sơn son rực rỡ ở Tử Cấm Thành, một cộng đồng cư dân đặc biệt lặng lẽ đi lại giữa nền đá cẩm thạch. Đó là những chú mèo được người dân trìu mến gọi là "lính gác móng vuốt" - giữ vai trò canh giữ “kho báu” hoàng thành.

Từng là bạn đồng hành của các phi tần, những chú mèo nay "cai trị" một cung điện hoàn toàn khác, nơi hiện tràn ngập du khách tay cầm máy ảnh, điện thoại.

Năm nay, Bảo tàng Cung điện kỷ niệm 100 năm với triển lãm “Một thế kỷ quản lý: Từ Tử Cấm Thành đến Bảo tàng Cung điện”, khoảng 200 “Công Mậu” (mèo hoàng gia) sinh sống trong quần thể đã chiếm trọn sự chú ý của công chúng. Không ít du khách bất chấp mệt mỏi chờ dưới Cổng Ngọ Môn, khoảnh khắc thấy một chú mèo nằm phơi nắng trên bậc thềm hay thoáng vụt sau cột gỗ trở thành niềm vui bất ngờ.

Du khách chụp ảnh "mèo hoàng gia" tại Bảo tàng Cố cung ở Bắc Kinh, ngày 22/12/2021. Ảnh: VCG.

Khác mèo hoang ở các danh thắng khác, mèo Tử Cấm Thành có “gốc gác” cung đình. Theo cựu quản lý Shan Jixiang, hiện có hơn 200 chú mèo lang thang trong khuôn viên, nhiều con được cho là hậu duệ mèo nuôi từ thời Minh - Thanh (1368-1911). Từ xưa, chúng được nuôi chính thức để bảo vệ tài liệu, vải vóc, hiện vật khỏi chuột.

Liu Zheng, thành viên Hội Di tích Văn hóa Trung Quốc, cho biết mèo từng được ban tước hiệu. Các phi tần, công chúa nuôi mèo để bầu bạn, theo thời gian, chúng vừa là “người gác” vừa là bạn đồng hành dịu dàng của hoàng gia. Dấu ấn ấy kéo dài đến hiện tại.

Wang Jin, chuyên gia phục chế đồng hồ thuộc bộ phận bảo tồn của bảo tàng, nhớ khi ông vào làm năm 1977, nhiều cổ vật còn vết gặm của loài gặm nhấm.

“Nhưng những năm gần đây, tôi chưa thấy một con chuột nào”, ông nói với The Beijing News và ghi nhận công lao các cuộc “tuần tra” cần mẫn của mèo.

Bức ảnh về một trong những "con mèo hoàng gia" tại Bảo tàng Cung điện Ảnh: Bảo tàng Cung điện.

Sống lâu năm trong cung, mèo hình thành thói quen đều đặn. Người yêu mèo thậm chí lập bản đồ “tìm mèo cung đình” và lịch cho ăn. Theo chia sẻ trực tuyến, 15h là thời điểm “lý tưởng” cho bữa chiều. Những điểm dễ gặp mèo quý tộc gồm Bảo tàng Bảo vật, Cung Tĩnh Nhân và Cung Thọ Khang.

Nhận thấy sức hút, tài khoản Weibo chính thức của Bảo tàng Cung điện đều đặn đăng “ghi chép về mèo cung điện”, thu hút hàng nghìn lượt thích, bình luận. Sản phẩm văn hóa chủ đề mèo như sổ tay, móc khóa trở thành quà lưu niệm “phải mua”.

Sau vẻ ngoài "đáng yêu” là sự chăm sóc có kế hoạch. Mỗi chú mèo đều được nhân viên đăng ký, đặt tên. "Tiền trợ cấp hoàng gia" nay hiện hữu dưới dạng khẩu phần thức ăn, xúc xích, đồ ăn vặt. Bảo tàng bố trí trạm cho ăn ở khu riêng tư, dựng nơi trú ẩn kín đáo tránh đám đông, đồng thời vệ sinh, khử trùng định kỳ để ngăn quá tải. Nếu xuất hiện mèo con, đội ngũ chăm sóc tiếp nhận, nuôi dưỡng và tìm nhà phù hợp.

Theo Trần Gia Xương, Phó giám đốc Viện Di sản Văn hóa & Khảo cổ học tỉnh Hà Nam, khi bảo tồn hiện vật ngày càng chuyên nghiệp, vai trò kiểm soát dịch hại của mèo vẫn còn nhưng không còn là nhiệm vụ chính. Giờ đây, chúng chủ yếu tương tác với du khách, mang lại sức sống và sự ấm áp cho quần thể cổ kính.

Khách du lịch tham quan Bảo tàng Cung điện ở Bắc Kinh, thủ đô Trung Quốc, ngày 3/10. Năm nay đánh dấu kỷ niệm 100 năm thành lập Bảo tàng Cung điện Trung Quốc, còn được gọi là Tử Cấm Thành. Ảnh: Tân Hoa Xã.

Khi hoàng hôn trút lên những mái ngói lưu ly, một bóng mèo đi dọc bức tường đỏ đủ làm chuyến thăm thêm trọn vẹn. Với nhiều người, mèo cung điện không chỉ là bất ngờ dễ thương mà còn là biểu tượng sức sống bền bỉ của Tử Cấm Thành - điểm gặp gỡ giữa quá khứ và hiện tại.

Quỳnh Trang / Theo: Znews