Ngày xưa vào thời nhà Lý, nước Đại Việt có một vị quan đại thần, tên là Lê Di, gia đình vô cùng giàu có. Ông có bảy người con trai, sáu trong số đó đã trưởng thành. Lê Di đã cưới vợ và ổn định cuộc sống cho họ. Thấy người con trai thứ bảy cũng đến lúc nên duyên vợ chồng, ông nghĩ: "Mình đã già rồi, chỉ còn đứa con trai cuối cùng này thôi, nhất định phải cưới cho nó người vợ tốt nhất".
Lê Di có một người bạn tốt là cư sỹ thường đi vân du khắp nơi. Một hôm, người cư sỹ này đến nhà Lê Di làm khách, Lê Di nói với ông: "Tôi muốn cưới một người vợ tốt cho con trai út của tôi. Ông thường đi lang thang khắp thế gian, nên phiền ông để ý và tìm giúp. Nếu có một cô gái dung mạo đoan chính, đức hạnh, thông minh và đảm đang, có số mệnh tương xứng với con trai tôi, có thể làm hài lòng con trai tôi, hãy nói cho tôi biết để tôi đi tìm người đó". Người cư sỹ đồng ý.
Sau đó, cư sỹ này lại đi lang thang khắp nơi, ông ta đã đi qua nhiều nơi trên suốt chặng đường, rồi đến nước Chân Lạp. Ông nhìn thấy một nhóm các thiếu nữ đang chơi ở vùng ngoại ô, họ gom đủ loại hoa và kết thành những vòng hoa xinh xắn, đeo quanh cổ và cổ tay. Người cư sỹ nhớ lại lời dặn của người bạn cũ, liền quan sát kỹ càng. Nhóm thiếu nữ đang vui chơi đi dạo thì gặp một con suối nhỏ, các cô gái đều cởi giày lội qua suối, riêng một cô không cởi giày vẫn đi qua suối.
Đi được một đoạn thì phía trước có một con suối khác sâu hơn, các cô gái đều xắn áo quần cùng nhau vượt suối, chỉ có cô gái kia mặc cả quần áo xuống nước và đi về phía bờ bên kia. Có một khu rừng nhỏ ven sông, cây cối đầy hoa đủ màu, nhiều cô gái trèo lên cây hái hoa nhưng cô gái đó không trèo, cô tìm một cây sào dài, đi quanh các cây hoa dùng sào chỉ hái những bông hoa cô thấy đẹp. Kết quả là cô ấy có nhiều hoa hơn tất cả trong nhóm. Đi được một đoạn thì thấy bên đường có một cây ăn trái trĩu quả chín. Các cô gái bước tới để hái quả, nhưng cô gái này đứng sang một bên, không di chuyển.
Cô gái nói: "Thưa vâng, ngài muốn hỏi điều gì ạ?". (Tranh vẽ: Vision Times)
Người cư sỹ bước tới và nói với cô ấy: "Cô gái! Tôi muốn hỏi cô một vài câu hỏi, được không?"
Cô gái nói: "Thưa vâng, ngài muốn hỏi điều gì ạ?"
Cư sỹ hỏi: "Vừa rồi khi qua suối, mọi người đều cởi giày, nhưng một mình cô không cởi giày. Tại sao?"
Cô gái trả lời: " Thưa ngài, Bởi vì người ta đi giày là để bảo vệ đôi chân của mình. Con suối này theo tôi quan sát thì có nhiều cành gai và sỏi nhọn dưới đó. Vì vậy, tôi không cởi giày của mình”.
Người cư sỹ lại hỏi: "Lúc trước, khi qua suối, mọi người đều xắn quần áo lên, tại sao cô vượt suối vẫn giữ nguyên bộ quần áo của mình?"
Cô gái trả lời: "Dạ Thưa. Bởi vì thân thể nữ cần kín đáo, không thể vì để dễ dàng đi lại mà kéo quần áo lên, cơ thể sẽ bị người khác nhìn thấy, tủi hổ cho bản thân và người nhà".
Người cư sỹ hỏi tiếp: "Vậy thì vừa rồi mọi người đều trèo lên cây hái hoa, sao cô không trèo lên cây?"
Cô gái trả lời: "Dạ thưa, các bông hoa không quá cao, có thể tìm cây sào đủ dài là lấy được, còn trèo cây chẳng may trượt ngã sẽ làm cha mẹ lo lắng".
Người cư sỹ lại hỏi: "Hiện tại mọi người đều đang hái quả, sao cô không đi hái?"
Cô gái trả lời: "Dạ thưa! Cây ăn quả này mọc ven đường có nhiều người qua lại, quả nhiều như vậy, có thể thấy không có mấy người đến hái. Từ điểm này cho thấy quả không được ngon, nếu không làm sao nó có thể tồn tại đến lúc chín. Vì vậy tôi không đi hái".
Đang nói chuyện thì thấy mấy cô gái hái quả, ai nấy đều khạc nhổ ra, hóa ra quả của loại cây này đúng như cô gái suy đoán là đắng và chát, ăn không ngon chút nào. Khi người cư sỹ thấy cô gái ngoan ngoãn, trả lời rành mạch và hiểu biết phi thường, ông khen thầm cô và biết được cô tên là Như Ý. Người cư sỹ hỏi Như Ý: "Cha mẹ cô có ở nhà không?"
Như Ý trả lời: “Dạ, cha tôi ở nhà".
Thế là người cư sỹ xin phép Như Ý được về nhà cô và hy vọng được gặp cha mẹ cô. Như Ý về trước, đi vào và nói với cha mình: "Có một người cư sỹ ở bên ngoài muốn gặp cha". Người cha ra sân tiếp đãi quan khách. Sau khi hai người gặp nhau và chào hỏi. Người cư sỹ hỏi:
- Cô gái này có phải là con gái của ông không?
- Vâng! Đúng vậy. Người cha trả lời
- Cô ấy đã có chồng chưa?
- Chưa! Vẫn chưa có người bạn đời hứa hôn nào.
- Ở nước Đại Việt có một thừa tướng tên là Lê Di. Ông có biết ông ta không?
- Ông ấy là bạn cũ của tôi, chúng tôi quen nhau từ khi còn nhỏ.
- Lê Di có một cậu con trai vừa tài giỏi lại vừa thông minh. Anh ta muốn cưới con gái của ông làm vợ. Ông nghĩ thế nào?
- Họ là một gia đình giàu có và quyền lực, con trai ông ấy và con gái tôi cũng xứng đôi vừa lứa. Cuộc hôn nhân này không thể tốt hơn. Nếu họ thực sự có mong muốn như vậy, tôi chắc chắn sẽ không phản đối - Người cha vui vẻ nói.
Người cư sỹ hỏi: - Cô gái này có phải là con gái của ông không?. (Ảnh minh hoạ qua Epoch Times)
Sau cuộc nói chuyện, người cư sỹ biết được cha cô gái là Lý Cơ Long, vốn là em trai họ của vua Lý của nước Việt, vì mắc tội mà trốn khỏi đất nước đến vương quốc Chân Lạp sinh sống, cưới một người vợ và lập gia đình ở đây. Hai người thương lượng đàng hoàng và chọn ngày lành tháng tốt cho cuộc hôn nhân. Đúng lúc đó có thương nhân đi đến nước Đại Việt nên người cư sỹ đã viết thư cho Lê Di, viết chi tiết vấn đề hôn nhân của Lý Như Ý và để người đó mang đi.
Lê Di rất vui sau khi nhận được bức thư, và ngay lập tức chuẩn bị những món quà hứa hôn khác nhau, và vội vã đến vương quốc Chân Lạp cùng con trai của mình trên lưng ngựa. Khi sắp đến được nước Chân Lạp, họ cử một sứ giả khác đến báo tin. Lý Cơ Long vội vàng đi ra ngoài thành nghênh đón, tiếp đón hoành tráng, mời thân nhân bằng hữu tổ chức yến tiệc cho hai người trẻ tuổi.
Sau đám cưới, Lê Di đưa con trai và con dâu của mình trở lại nước Việt. Trước khi đi, mẹ của Như Ý đã công khai nói với con gái rằng: “Từ giờ trở đi, con phải luôn mặc đẹp, ăn uống đầy đủ và soi gương mỗi ngày không được gián đoạn”. Như Ý quỳ xuống trước mặt mẹ và kính cẩn đồng ý.
Lê Di nghe xong, trong lòng có chút không vui, thầm nghĩ: "Cuộc sống sinh hoạt, khổ vui khó xác định, làm sao có thể thường xuyên mặc quần áo đẹp, hằng ngày cơm ngon, nhìn vào gương mỗi ngày? Xem ra không cần chuyện này". Nhưng dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên môi lại không nói ra được lời nào.
Sau khi gia đình hai bên từ biệt nhau, Lê Di dẫn đầu đoàn người lên đường trở về nhà. Một ngày nọ, họ đến một nhà trọ ven đường, có giàn che tứ phía, rất mát mẻ, nhiều hành khách lần đầu đến đã nghỉ ngơi ở đó. Như Ý nhìn xung quanh rồi vội vàng nói với bố chồng: "Thưa cha! Nơi này không thể ở được, xin cha và mọi người hãy ra khỏi đây ngay bây giờ".
Lê Di nghe xong liền dẫn mọi người ra khỏi nhà khách đến một nơi vắng vẻ. Tuy nhiên, nhiều du khách vẫn ở đó để tận hưởng cái lạnh và không chịu ra ngoài. Lúc này, một số con voi, con ngựa... do hành khách đưa đến cọ vào cột nhà vì ngứa ngáy, cột nhà đổ sập khiến nhiều người trong nhà trọ bị đè tử vong. Lê Di nghĩ: “Nhờ sự tinh tế của cô con dâu này mà mình đã thoát khỏi thảm họa hôm nay”. Vì vậy, Lê Di thầm khen tầm nhìn xa của Như Ý và đối xử với cô ấy tốt hơn.
Họ lên xe ngựa đi tiếp, bắt gặp một con suối trong núi, cỏ cây tươi tốt, ai cũng nghĩ là nơi tốt lành nên cho ngựa dừng lại nghỉ ngơi bên suối. Như Ý đến muộn hơn, khi thấy mọi người cắm trại ở đây, cô nhanh chóng nói: "Ở đây không an toàn. Xin mọi người hãy lên dốc cao!". Mọi người nghe lời cô và hạ trại trên một con dốc cao xa suối núi. Một lúc sau, mây mù dày đặc, rồi mưa bão dữ dội kèm theo sấm chớp, lũ quét bùng lên, nước tràn xuống núi, cuốn phăng mọi thứ hai bên bờ suối. Khi mọi người nhìn thấy tình huống này, họ đều cảm thấy may mắn vì họ đã nghe lời Như Ý chuyển đến một nơi cao mà tránh được tai họa. Lê Di cũng nói: "Hôm nay, tất cả nhờ ơn của Như Ý, mới có thể cứu mạng mọi người."
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục tiến lên, đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng trở về quê nhà. Bạn bè, người thân đến mừng khi biết tin. Lê Di cũng tổ chức một bữa tiệc rất vui vẻ, mọi người cùng nhau ca hát, nhảy múa và chúc một ngày vui vẻ. Tối hôm đó, sau khi tất cả các vị khách đã rời đi, Lê Di gọi bảy cô con dâu và nói với họ: "Ta đã quá già để đảm đương những công việc này. Ta muốn giao cho các con gánh nặng trông nhà. Ai trong số các con có thể nhận nó? Hãy gánh vác gánh nặng này, chăm sóc ngôi nhà này cho ta, và phụ trách chìa khóa ngân khố? "
Sáu cô con dâu khác nhìn nhau và bố chồng, họ đều xấu hổ, họ nói rằng họ không thể quản lý việc kinh doanh của gia đình lớn như vậy, chỉ có Như Ý tình nguyện và hứa sẽ cố gắng gánh vác trách nhiệm. Vì vậy, Lê Di đã đưa cho cô ấy tất cả các chìa khóa lớn nhỏ.
Sau khi nhận nhiệm vụ quản lý việc nhà, Như Ý rất siêng năng và không bao giờ sa đà. Sáng nào cô cũng dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, khi ăn cơm thì kêu nhà chồng ăn trước rồi để những người khác trong gia đình ăn, sau đó mới cho gia nhân ăn. Sau khi những người này ăn xong, cô ấy sẽ giao nhiệm vụ cho từng người một. Sau khi mọi người thực hiện nhiệm vụ của mình, cô là người ăn cuối cùng, cô đã quen với công việc này hàng ngày.
Chỉ có Như Ý tình nguyện và hứa sẽ cố gắng gánh vác trách nhiệm. (Ảnh chụp màn hình Tam Tự Kinh)
Lê Di thấy con dâu rất trung thực, thật thà, siêng năng và đảm đang thì rất vui, ông cảm thấy con trai quả thật đã lấy được một người vợ tốt. Tuy nhiên, nghĩ đến những gì mẹ của Như Ý nói khi chia tay, ông thấy rất lạ vì chưa bao giờ anh thấy Như Ý kén chọn quần áo, đồ ăn, ngày nào cô ấy cũng không soi gương. Sau một thời gian, chờ một dịp thuận tiện Lê Di hỏi: "Trước khi đến với nhà ta, mẹ con bảo con phải ăn mặc đẹp và soi gương mỗi ngày. Tại sao con không làm theo? Câu nói của mẹ con có ý nghĩa gì? Nói cho ta nghe về nó đi".
Như Ý quỳ gối và nói: "Thưa cha! Mẹ con bảo con phải thường xuyên mặc quần áo, nghĩa là con nên nâng niu quần áo trên người và giặt chúng thường xuyên để giữ chúng sạch sẽ. Bằng cách này, bất cứ khi nào có khách đến thăm, quần áo của con luôn sáng đẹp, gọn gàng. Mẹ con bảo thường xuyên ăn những bữa ngon, nó có nghĩa là ăn sau, chỉ ăn lúc đói, sao cho đặc hay loãng đều có vị ngọt, ngọt không có nghĩa là ăn cá to và thịt. Chiếc gương mà mẹ nói không phải là gương đồng hay gương sắt, mà muốn con dậy sớm, làm sạch bên trong và bên ngoài ngôi nhà, giường ngủ cũng nên được dọn dẹp sạch sẽ. Đây là những thứ mẹ con đã nói với con, và con đã làm theo mong muốn của mẹ”.
Sau khi nghe điều này, Lê Di biết rằng mình đã có một cô con dâu rất hiểu biết và tài năng, từ đó ông cũng đối xử với cô ấy gần gũi và tình cảm hơn trước. Ông giao mọi công việc của gia đình cho Như Ý, ông bây giờ đã có thể sống hạnh phúc mà không cần lo lắng như trước kia.
Vào thời điểm đó, có thương nhân từ nước khác về dâng cho vua Lý một giống lúa thơm. Hoàng hậu rất thích ăn cơm từ giống lúa thơm đó. Nhà vua thấy lúa rất hiếm lại thơm ngon biết rằng là giống lúa quý nên ra lệnh phân phát các gói hạt lúa cho các quan đại thần và yêu cầu họ đem chúng về trồng. Thừa tướng Lê Di cũng được một gói và ông đưa nó cho Như Ý.
Như Ý đích thân chỉ đạo những người hầu của mình chọn ruộng, san đất và gieo hạt. Nhờ quản lý tốt nên lúa phát triển rất tốt, cây lúa trĩu bông. Trồng lại vào năm thứ hai thì thu hoạch được rất nhiều. Những hạt lúa mà vua ban cho các quan đại thần khác đều chết vì quản lý không đúng cách. Một ngày nọ, hoàng hậu đột nhiên lâm bệnh, nhà vua triệu kiến triều đình, sau khi hội chuẩn, một thái y có danh tiếng nhất trong cung nói: “Hoàng hậu chỉ cần ăn loại gạo thơm trước đây thì bệnh sẽ khỏi”.
Nhà vua sực nhớ ra đã sai các quan đại thần trồng giống lúa đó nên vội vàng triệu tập tất cả các quan đại thần lại và hỏi: "Lần trước ta sai các ngươi trồng lúa, các ngươi đã trồng như thế nào? Bây giờ hoàng hậu đang ốm nặng và đang rất cần loại gạo này để trị bệnh".
Các quan đại thần nghe lời vua, vội vã về nhà hỏi han, kết quả là hạt lúa không mọc, hoặc bị chuột ăn hết. Thừa tướng Lê Di cũng về nhà hỏi Như Ý: “Con đã thu hoạch những hạt giống mà lần trước ta đã cho con chưa? Bây giờ nhà vua cần loại gạo này để chữa bệnh cho hoàng hậu". Như Ý trả lời: "Loại lúa này chúng con thu hoạch được rất nhiều. Nếu dùng để chữa bệnh, không cần nói là một người, đối với người dân một kinh thành cũng đủ”.
Nghe vậy, thừa tướng Lê Di rất mừng, lập tức gửi gạo do gia đình sản xuất đến cung điện dâng lên nhà vua. Nhà vua liền hạ lệnh nấu ăn cho hoàng hậu. Sau khi hoàng hậu ăn gạo đó thì bệnh giảm dần qua mấy hôm thì khỏi. Nhà vua rất vui mừng và ban thưởng cho Lê Di rất nhiều châu báu.
Nhà vua rất vui mừng và ban thưởng cho Lê Di rất nhiều châu báu. (Minh hoạ: Bình Minh/NTD Việt Nam)
Vào thời điểm đó, nhà Tống ở phương bắc không thân thiện với nước Đại Việt, hai nước thường có tranh luận. Để kiểm tra xem nước Đại Việt có người tài năng và thông minh hay không, vua Tống phương bắc đã cử một sứ giả đến kinh đô Thăng Long Đại Việt. Sứ giả mang đến hai con ngựa, vốn là mẹ và con, nhưng hai con ngựa giống hệt nhau về hình dáng, kích thước và màu lông, yêu cầu người xứ Nam phải xác định con nào là ngựa cái, con nào là ngựa con.
Vua và các quan nước Đại Việt đều không xác định được. Vào ngày hôm đó, Lê Di trở về nhà từ cung điện và vẫn đang suy nghĩ về nó. Thấy bố chồng bộ dạng thẫn thờ, Như Ý hỏi: "Thưa cha, cha có chuyện gì bận tâm sao?" Lê Di đã nói với con dâu về sự việc trên. Như Ý nói: "Thưa cha! Việc này không có gì đáng lo ngại. Chỉ cần lấy một ít cỏ tươi tốt đặt trước mặt hai con ngựa. Con ngựa cái sẽ nhường cỏ cho con nó ăn, và con ngựa con sẽ lao vào ăn".
Lê Di rất vui khi nghe điều đó, và vội vàng vào cung điện để tâu lại cách phân biệt này với vua Lý. Nhà vua đã thử áp dụng và thực sự phân biệt được đâu là ngựa mẹ và đâu là ngựa con, nên đã gọi sứ giả đến và nói: "Đây là một con ngựa cái, và đây là con của nó". Sứ giả phương bắc nói: “Những gì đại vương nói thật hay, đúng là như thế”.
Thừa tướng Lê Di giải được câu đố cũng là đóng góp cho nước Việt, vua Lý rất vui mừng, ban thưởng cho ông tiền bạc và thăng chức cho ông lên cấp bậc mới. Còn sứ giả trở lại phương bắc và tường thuật về sự việc đã qua. Vua Tống yêu cầu sứ giả gửi đi hai con rắn. Hai con rắn giống hệt nhau về độ dài, ngắn, dày, mỏng và không có sự khác biệt về màu da, chúng được cho là một con cái và một con đực, rồi yêu cầu nước Đại Việt nhận ra chúng. Vua Lý và các quan đại thần không tìm ra biện pháp phân biệt, không cách nào xác định được. Lê Di trở về nhà, ông đã nói với Như Ý về sự việc và hỏi cô ấy có thể làm gì.
Như Ý nói: "Thưa Cha! Hãy thử đặt một mảnh vải bông xuống đất, rồi đặt hai con rắn lên trên tấm vải bông. Nếu nó nằm yên là con cái; nếu nó động đậy là con đực. Vì con cái thích sự mềm mại. Nếu bạn đặt một thứ gì đó mịn lên một tấm vải mềm, nó sẽ cảm thấy rất thoải mái và nó không muốn di chuyển nó nữa; trong khi những con đực luôn mạnh mẽ hơn nên chúng sẽ không yên lặng. Dựa vào điều này, có thể phân biệt được chúng".
Lê Di nghe vậy lập tức đến cung điện tâu với nhà vua. Vua Lý đã thử làm như như vậy, ông ngay lập tức phân biệt con đực và con cái. Nhà vua triệu tập sứ giả nước Tống và nói cho anh ta biết cách phân biệt. Sứ giả thán phục nói: "Không tệ chút nào". Nhà vua rất hài lòng và ban thưởng cho Lê Di rất nhiều châu báu.
Sau khi sứ giả trở về, vua Tống lại có một câu đố khác. Lần này, ông yêu cầu sứ giả gửi đi một mảnh gỗ dài một khoảng 30cm với độ dày như nhau ở cả hai đầu, không có dấu vết của dao hoặc rìu trên đó, không có mấu chốt nào, và yêu cầu nước Việt xác định đầu nào gần với gốc của cây và đầu nào gần ngọn của cây.
Vua và các quan đại thần, lần này nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào. Lê Di vội vàng về nhà hỏi con dâu, Như Ý đáp: "Thưa cha! Chỉ cần cho khúc gỗ vào nước, đoạn gần gốc cây sẽ chìm xuống nước”. Lê Di vội vào cung và trình bày với nhà vua. Nhà vua làm theo, quả nhiên một đầu chìm và đầu kia nổi, và ông lập tức phân biệt được đầu là đầu gần với gốc, đâu là đầu gần với ngọn.
Sứ giả nói: "Đúng! Đúng là như vậy."
Nhà vua lại lần nữa vui mừng và ban thưởng cho Lê Di. Sứ giả trở lại phương bắc nói về trải nghiệm của mình ở nước Đại Việt. Vua Tống ở phương bắc lắng nghe và rất khâm phục cách giải đáp câu đố từ nước Việt, biết rằng vua nước Việt có những người có năng lực, không thể tùy tiện xâm phạm nên đã cử một sứ thần khác đến. Lần này không phải là ra các câu đố mà là mang đến rất nhiều lễ vật, nói rằng: "Ở nước Đại Việt có rất nhiều người thông minh và có năng lực. Chúng tôi, vua Tống rất khâm phục. Mong rằng từ nay về sau, hai nước sẽ luôn sống trong mối hữu hảo và sự hòa thuận".
Vua Lý rất vui liền triệu Lê Di và hỏi: "Làm thế nào mà ngươi biết về những cách giải đáp các câu đố?"
Lê Di trả lời: "Thưa bệ hạ! thần có không có năng lực gì cả. Tất cả đây là công lao của con dâu của thần".
Khi nghe được điều này, nhà vua rất vui mừng và hoan nghênh Như Ý nên đã phong nàng là công chúa và coi nàng như người thân từ nay về sau.
Vân Hải / Theo: ntdtv
Nguồn: sưu tầm trong kho tàng truyện dân gian.
No comments:
Post a Comment