Lương lãnh tam thu dạ,
An nhàn nhất lão ông.
Ngoạ trì đăng diệt hậu,
Thuỳ mỹ vũ thanh trung.
Hôi túc ôn bình hoả,
Hương thiêm noãn bị lung.
Hiểu tình hàn vị khởi,
Sương diệp mãn giai hồng.
秋雨夜眠
涼冷三秋夜
安閑一老翁
臥遲燈滅後
垂美雨聲中
灰宿溫瓶火
香添暖被籠
曉晴寒未起
霜葉滿階紅
Ngủ trong đêm thu mưa
(Dịch thơ: Đào Văn Nghi)
Đêm thu trời mát mẻ,
Thư thái một mình ông.
Đèn tắt lên giường khểnh,
Trong mưa say giấc nồng.
Trong lò tro vẫn nóng,
Chăn cũi hương còn vương.
Sớm tạnh rét chưa đến,
Đầy thềm lá dẫm sương.
Bạch Cư Dị 白居易 (772-846) tự Lạc Thiên 樂天, hiệu Hương Sơn cư sĩ 香山居士 và Tuý ngâm tiên sinh 醉吟先生, người Hạ Khê (nay thuộc Thiểm Tây). Ông là thi nhân tiêu biểu nhất giai đoạn cuối đời Đường, là một trong những nhà thơ hàng đầu của lịch sử thi ca Trung Quốc. Người ta chỉ xếp ông sau Lý Bạch và Đỗ Phủ. Ông xuất thân trong một gia đình quan lại nhỏ, nhà nghèo nhưng rất thông minh, 9 tuổi đã hiểu âm vận, 15 bắt đầu làm thơ, thuở nhỏ nhà nghèo, ở thôn quê, đã am tường nỗi vất vả của người lao động.
Nguồn: Thi Viện



