Wednesday, May 30, 2018

NẾU BÂY GIỜ TÔI CHẾT?

Chúng ta thường hay nghe nói: “Nếu ngày mai tôi chết thì tôi sẽ sử dụng ngày cuối cùng ra sao?” Rồi họ tưởng tượng ra vô số việc cần làm trong cái ngày CUỐI CÙNG thiêng liêng quý giá của họ. Việc gì họ tưởng tượng ra trông cũng có vẻ hay ho và ý nghĩa ra phết. Và rồi họ trông có vẻ được lên tinh thần, được bơm động lực, ưỡn ngực vươn vai, khí thế đằng đằng dường như sắp dời non lấp bể được chứ chẳng chơi.


Và sau đó, đâu lại vào đấy! Họ lại tiếp tục kéo dài đời họ một cách lê thê theo năm tháng sau khi ngọn lửa mới được nhen nhóm đó vụt tắt. Rồi họ chẳng bao giờ còn làm gì ý nghĩa cho cái ngày cuối cùng trọng đại đó nữa. Bởi vì, cái ngày tưởng tượng đó không có thật đối với họ, cho nên nó không đủ lực để tác động và làm một cuộc cách mạng thực sự!
Đối với tôi, đó là cách đặt vấn đề ngu ngốc nhất mà tôi từng được biết. Bởi vì cái chết thật sự sẽ như thế này:
Bạn không thấy tôi ghi cái gì cả đúng không? Bởi vì chẳng có cái gì để mà ghi vào cái chết. Sau cái chết nó là như thế đó! Đơn giản là bạn ở đây hoặc không ở đây. Không thể dự tính gì cả. Nó có thể diễn ra ngay bây giờ, hoặc lát nữa, hoặc ngày mai, hoặc ngày mốt, hoặc thời điểm nào đó, nhưng chắc chắn sẽ xảy ra! Chắc chắn 100%, không có thứ gì tuyệt đối chắc chắn như cái chết cả. Với tôi, sự “tuyệt đối chắc chắn” của cái chết là điều cho tôi nhiều cảm hứng nhất. Nó thật đặc biệt, siêu phàm, thánh thiện và là một ân sủng.


Cái chết là tuyệt đối chắc chắn!
Vậy cái mệnh đề ngu ngốc trên kia nên vứt đi, bởi vì sẽ không có “nếu” chi cả. Thứ chắc chắn xảy ra mà lại “nếu” là sao? Mệnh đề đó cho người ta quá nhiều cơ hội để thoái thác, trì hoãn. Mệnh đề đó tồn tại chỉ với một mục đích duy nhất: Tạm thời cho người ta một thoáng nhìn về thực tại khi người ta còn chìm đắm trong ảo tưởng! Nó không đủ! Bạn phải nhận thức, phải xé toạc ảo tưởng của bạn, để thấm vào máu, vào tim bạn điều này: Cái chết đang luôn luôn ở đó chờ bạn. Tôi không biết lúc nào và bạn cũng không biết lúc nào. Có thể sớm hơn 24h nữa đấy!
Có một số bậc giác ngộ và một số người có khả năng đặc biệt có thể biết chính xác thời điểm họ chết nhưng theo quan điểm của tôi thì đó lại là bi kịch của đời họ! Vì sao ư? Mỗi người sở hữu một lần chết duy nhất. Hãy để cho nó bất ngờ vì chỉ như thế nó mới là cao trào của cuộc đời.


Quan điểm cho rằng cái chết là một bi kịch
Tôi đã thấy và bạn hẳn cũng đã thấy loài người chúng ta sợ cái chết ra sao. Cái chết đã bị xem như một thứ gì đó xấu!
Chắc chắn nó phải xấu thôi! Bởi vì hầu hết loài người đã không được sống tí nào. Chưa được sống thì cái chết sẽ trở thành kẻ cướp, nó cướp đi cơ hội được trải nghiệm cuộc sống. Còn khi bạn đã trải nghiệm và hả hê, sống cách toàn vẹn thì cái chết sẽ là sự hoàn thành mỹ mãn. Và phần lớn chúng ta không được sống cho ra hồn chính vì cái bẫy thời gian trong tâm lý của chúng ta đấy thôi: Lúc nào cũng có cái ngày mai quái quỷ trong tâm trí!
Ngày mai, ngày mai, ngày mai, lại ngày mai… Làm ơn hãy nhớ: Cái chết không chơi trò giờ cao su !
Nếu bây giờ tôi chết?
Khi đặt vấn đề như thế thì chỉ còn một câu hỏi cần trả lời: Tôi đã thực sự sống chưa? Chẳng còn cơ hội nào nữa cả!


Nếu tôi đã sống ngon lành cành đào thì ngay cả bây giờ cái chết có ập tới, tôi cũng vui vẻ mãn nguyện vì mọi thứ đã xong xuôi. Tôi tự hào vì đời mình đã trải qua theo cách đó, đặc biệt! Đỉnh cao và vực sâu đều đã tới. Ngọt ngào và cay đắng đã chạm. Tình yêu và thù hận đã nếm trải. Thiên đường và địa ngục đã dạo qua… Ở giữa những trải nghiệm đó cũng đã được biết: Ở giữa đỉnh cao và vực sâu, ở giữa ngọt ngào và cay đắng, ở giữa tình yêu và thù hận, ở giữa thiên đường và địa ngục. You see?
Đã sống toàn vẹn chưa? Chỉ cần trả lời là Yes hoặc No! Và thứ gì đó sẽ đánh thức bạn một cách mạnh mẽ, như một cái tát trời giáng nếu bạn nhận thức được sâu sắc điều này: Nếu bây giờ bạn chết! Cuộc cách mạng cho đời bạn sẽ bùng phát ngay lập tức, ngay lập tức!
Mr. Bow
(Sưu tầm trên mạng)

No comments: