Gà gáy sang canh một tiếng trầm,
Nhẫn vì không đủ hóa không công.
Không phải thông minh hay cần cù, có thể Nhẫn được bao nhiêu mới là phẩm chất quyết định thành công đời người, sự khác biệt có khi chỉ trong một tiếng gà gáy sang canh.
Chuyện kể rằng, có hai người trên núi được một vị tiên nhân truyền dạy cách nấu linh dược. Để nấu ra thứ linh dược quý hiếm ấy, họ phải chọn được ngày Đoan Ngọ thích hợp, nhặt ra những hạt gạo chắc nịch, lấy nước suối tan ra từ lần đầu trên núi băng.
Sau khi nguyên liệu đã được hòa cùng nước suối, cần cho vào đồ gốm nghìn năm được nung chế từ đất sét tử sa, rồi lấy lá sen đầu tiên đã được tắm mình dưới ánh mặt trời của đầu mùa hè, đậy kín bảy bảy bốn mươi chín ngày, chờ cho đến sau khi gà gáy ba lần vào buổi sáng sớm mới được mở ra.
Giống như các anh hùng trong truyền thuyết, họ ghi nhớ tường tận phương pháp bí truyền của vị tiên nhân. Trải qua muôn vàn khổ sở, băng qua nghìn đèo vạn suối, dãi gió nằm sương, cuối cùng họ cũng tìm được đầy đủ mọi nguyên liệu cần có.
Rồi cùng với bao nỗi khát vọng và mòn mỏi, họ đậy kín tất cả trong cái hũ, sau đó lại dốc lòng chờ đợi cái thời khắc linh thiêng nhất ấy để điều chế ra thứ linh dược mà vị tiên nhân đã truyền dạy.
Từng ngày từng ngày trôi qua, họ đã phải chờ đợi mòn mỏi biết bao. Khi cái ngày thứ 49 lững thững đến, cái thời khắc sắp mở hũ rượu đó thật khiến hai người háo hức đến nỗi cả đêm không thể chợp mắt được. Khi trời dần chuyển sáng, họ đã thức trắng đêm để được nghe tiếng gà gáy. Cuối cùng, từ đằng xa, tiếng gà gáy đầu tiên vọng lại, kéo dài vang vút. Lại qua rất lâu rất lâu, mang máng vang lên tiếng gà gáy thứ hai, tiếng gáy thong thả và trầm thấp. Đợi mãi, đợi mãi, tiếng gà gáy lần ba sao lại lâu đến vậy, lúc nào nó mới chịu vang lên đây?
Cuối cùng, một người đã không thể ngồi yên mà kiên nhẫn chờ đợi thêm một khắc nào nữa, lòng nghĩ đã 49 ngày rồi, giờ có bớt hay thêm một tiếng gà gáy nữa liệu có khác biệt gì đâu?! Ông vội vàng mở hũ gốm, hồi hộp được thấy tiên dược lấp lánh ánh quang. Nhưng… kết quả lại khiến ông giật mình sửng sốt.
Bên trong chỉ là một vũng nước đục ngầu, vàng ố, mùi vị vừa chua vừa đắng, lại còn có mùi hôi khó ngửi… Sao lại có thể như vậy chứ? Ông hối hận không thôi, nhưng tất cả đều không thể vãn hồi. Dù cho ông có đấm ngực dậm chân, tự trách than vãn thế nào; cuối cùng, ông chỉ có thể đổ vũng nước này đi.
Người còn lại, tuy trong lòng cũng sốt ruột như có ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt, khiến ông hằng mấy lần đều toan mở nắp. Nhưng khi vừa mới đưa tay ra, ông lại ráng cắn chặt hàm răng rút tay lại. Mãi đến tiếng gà gáy thứ ba vang tận mây xanh, một vầng mặt trời đỏ chói từ phía đông từ từ nhô lên, ông mới dám run rẩy mở chiếc hũ ra. Ánh sáng bên trong hũ lấp lánh, đó quả là thứ linh dược trong mát, thấm đượm ruột gan hiếm có trên đời!
Đúng vậy, đã có rất nhiều người thành công, nhưng cũng có không ít người thất bại. Khác biệt duy nhất giữa họ thường không phải là lao động nhiều hơn hay cần cù chịu khó hơn, cũng không phải là tài trí và mưu lược thông minh hơn người; mà chỉ nằm ở sức bền và tâm nhẫn nại của họ. Trong thời khắc mà họ kiên trì thêm đó – có khi sẽ là một năm, có khi là một ngày, nhưng cũng có những lúc chỉ vỏn vẹn là một tiếng gà gáy mà thôi.
Thiện Sinh biên dịch
No comments:
Post a Comment