Một ngày nọ, có một người ăn mày tuổi già sức yếu, bụng đói rã rời, đi đến một quán ăn nhỏ để xin ăn. Chủ tiệm đang lúc tiếp khách, vừa trông thấy người ăn mày toàn thân bốc ra mùi hôi thối nồng nặc, lập tức cơn giận từ đâu ập đến, liền bịt mũi lại vội vàng vung gậy đuổi người ăn mày ra ngoài. Cảnh tượng này vừa khéo lại bị một Pháp sư đến hóa duyên trông thấy. Chủ tiệm vừa quay đầu lại, nhìn thấy vị Pháp sư khí độ siêu phàm thoát tục, thân hình cao lớn khôi ngô, tướng mặt đẹp đẽ uy nghi, lập tức sinh lòng tôn kính, vội gọi gia nhân chuẩn bị đồ chay thượng hạng cho Pháp sư, đồng thời cũng bố thí tiền tài và quần áo. Sau khi Pháp sư cảm tạ chủ tiệm, liền đi thẳng đến bên cạnh người ăn mày. Người ăn mày vốn tuổi đã già, hai mắt đã lờ đờ, nhưng khi Pháp sư từ từ đến gần ông ta, thị lực của người ăn mày đã hồi phục hẳn, nhìn thấy Pháp sư hết sức rõ ràng. Pháp sư sửa sang lại râu tóc rối bù cho ông ta, khoác lên người ông những bộ y phục ấm áp, và còn bảo ông hãy ăn đồ chay trong lúc còn nóng. Người ăn mày vô cùng cảm động, hai hàng nước mắt chảy mãi không ngừng.
Ngay trong lúc Pháp sư định rời khỏi, người ăn mày đột nhiên quỳ xuống, hai tay nắm chặt lấy chân của Pháp sư, khóc lóc nghẹn ngào: “Pháp sư ơi, xin hãy để lão già đây được đi theo ngài, có được không?” Vì Pháp sư đang trên đường đi hóa duyên, nên đã trả lời với vẻ áy náy: “Ta là người xuất gia, không có tiền, cũng không có vật, tuy lấy từ bi làm gốc, nhưng quả thật là không biết phải cung dưỡng lão thế nào.” Người ăn mày vừa khóc vừa nói: “Pháp sư à, lão không phải cầu ngài cung dưỡng. Chỉ là hy vọng trước khi chết, có thể nghe được một lần Phật Pháp, để đạt được giải thoát thôi.” Pháp sư thấy cơ duyên đã chín muồi, liền đỡ ông dậy, nói: “Hãy đi theo ta, từ sớm ta đã biết hết thảy sự tình của ông rồi.” Thế là, Pháp sư dìu dắt người ăn mày tàn phế, bệnh tật khắp thân ấy về chùa, tụng niệm Phật Pháp cho ông ta nghe.
Lão ăn mày một đời đã chịu rất nhiều khổ, trong cảnh giá rét hay nóng bức, sống cảnh màn trời chiếu đất, trong đói khát mãi không biết được cảm giác no đủ, chịu khổ dày vò năm này qua năm khác. Mặc dù ông mỗi thời mỗi khắc đều đang chịu khổ, nhưng khổ là gì, ông không hề hay biết. Ai cũng nhìn không thấy, sờ không được. Có những lúc cảm thấy sao vận mệnh lại bất công như vậy, có những lúc chịu không nổi nữa, người ăn mày liền phẫn uất chỉ tay lên bầu trời, lớn tiếng hô to: “Ông Trời ơi, ông không có mắt hay sao, sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy?” Nhưng mỗi lần ông kêu xong, thì giữ lúc trời quang đột nhiên có tiếng sấm rền vang, sau mấy lần như vậy, người ăn mày không còn dám tùy tiện la hét nữa. Trong lúc người ăn mày lẩn trốn khi bị mọi người bắt nạt, bị chó hoang đuổi cắn, sẽ luôn có một trận mưa to giúp ông vượt qua. Có ai biết được rằng, cơn mưa lớn khắp trời này chính là Thần Phật trên trời, vì sự chịu khổ của người ăn mày mà rơi lệ.
Sau khi về đến chùa, mỗi ngày nghe vị Pháp sư tụng niệm kinh Phật, tinh thần của người ăn mày dần dần chuyển biến tốt hẳn lên. Một ngày kia, người ăn mày hỏi Pháp sư: “Khổ là cái gì vậy?” Pháp sư duỗi tay ra, trong nháy mắt đã thấy trên tay nở ra một bó hoa với đủ mọi màu sắc. Những bông hoa nhẹ nhàng chập chờn phiêu động trên tay, trông đẹp vô cùng. Người ăn mày mở to đôi mắt, nhìn một cách kinh ngạc, trong lòng nghĩ rằng: trước nay chưa từng nghe nói, khổ lại trông như thế này, còn dễ nhìn đến như vậy. Pháp sư ngắt một cánh hoa xuống, đưa cho người ăn mày, nói: “Ông hãy nếm thử, xem xem nó là mùi vị gì.” Sau khi người ăn mày đón lấy, liền trực tiếp nuốt thẳng xuống, những cơn đói khát phải chịu đựng trong bao năm tháng lâu dài, khiến cho người ăn mày đã quen với cách ăn như hổ đói.
Tuy nhiên ngay khi vừa nuốt cánh hoa vào bụng, người ăn mày mới giật mình bừng tỉnh, cánh hoa trông đẹp đẽ như vậy, thì ra lại đắng (khổ) đến thế. Cái khổ vô cùng vô tận, khổ đến nỗi khiến cho người ăn mày cứ lăn qua lăn lại trên mặt đất, không biết phải làm sao. Pháp sư nói: “Ông chớ động đậy.” Người ăn mày bèn không động đậy nữa. Dần dần, mùi vị của cái khổ xuyên qua mỗi đường kinh lạc, xương cốt và cơ thịt, sau khi dần dần tiêu mất, người ăn mày mới từ từ hồi phục trở lại. Ông không khỏi ngẫm nghĩ rằng: Mình một đời đã chịu nhiều khổ như vậy, thì ra đều không bằng được cái khổ của một cánh hoa này, thật là lợi hại. Pháp sư bảo người ăn mày hãy đứng lên, lúc này người ăn mày mới phát hiện, thì ra cái thân thể bị còng lưng nay đã thẳng trở lại, tay chân bị tổn thương do giá rét đều đã khỏi hẳn, hàng trăm bệnh tật hết thảy đều đã biến mất, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái từ trong đến ngoài. Người ăn mày một lần nữa hạnh phúc mà khóc đến nước mắt nước mũi lưng tròng, hướng về Pháp sư quỳ lạy dập đầu lia lịa, từ đó trở đi cùng với Pháp sư tu hành.
Vị Pháp sư liền đỡ ông dậy, dùng tay vẫy nhẹ một cái trong phòng thiền, tức khắc toàn bộ sàn nhà, trên tường vách, trên nóc nhà của toàn bộ gian phòng hiển hiện ra những bông hoa màu sắc rực rỡ lộng lẫy muôn kiểu muôn dạng với đủ loại tư thái, tất cả lớn nhỏ, lấp lánh ánh quang, hiện ra khắp phòng, hương hoa kỳ dị thấm vào lòng người. Pháp sư nói với ông: “Những bông hoa này gọi là Thánh Khổ Linh Hoa. Là bản thân ta đời đời kiếp kiếp, đi khắp mỗi một góc xó của thế gian, chịu đủ hết thảy cái khổ trên đời, chịu khổ, khổ tu mà xuất lai. Người đời chỉ đơn thuần chịu khổ là không có được, cũng không hình thành được Thánh Khổ Linh Hoa này. Chỉ có dưới sự bảo hộ và gia trì của Chính Pháp mới có thể hình thành. Nhưng sự hình thành của mỗi cánh hoa này đều cần phải chịu rất nhiều khổ mới được.” Người ăn mày nói: “Đại sư, ngài chịu đủ thứ khổ như vậy, dùng cạn tâm huyết mà vun trồng số Thánh Khổ Linh Hoa này, rốt cuộc là vì sao vậy?”. “Vì chúng sinh đó!”, Pháp sư ngữ khí nghiêm trang nói: “Sau này ông cũng cần phải chịu khổ tu luyện, cũng sẽ hình thành Thánh Khổ Linh Hoa, tế thế độ nhân vậy.”
Người ăn mày nói: “Lão ngay từ khi mới sinh ra đã phải chịu khổ, sao cái gì cũng không minh bạch được? Trái lại trở nên vừa già nua vừa bệnh tật, căm phẫn đố kỵ với cuộc đời.” Pháp sư nói: “Bởi vì lão không có gặp được Chính Pháp. Ngay từ khi mới sinh ra ông đã bị cha mẹ vứt bỏ, trong khi xin ăn, lại thường bị người đời chửi mắng đánh đập tàn nhẫn. Đây đều không phải là nghiệp lực mang đến, mà là con đường chịu khổ ông đã lựa chọn dưới bệ Phật Như Lai [trước khi chuyển sinh]. Bởi Thánh Khổ Linh Hoa mang theo cái khổ của các chủng các loại của chúng sinh, vì vậy chúng sinh có thể nhờ đó mà tu luyện Chính Pháp, đạt được niềm vui vĩnh hằng, tự tại và quang minh. Trong chịu khổ tu luyện, không chỉ có thể hình thành Thánh Khổ Linh Hoa, ngoài ra chúng sinh cũng sẽ theo việc ông không ngừng chịu đựng hết cái khổ trong tu luyện, mới được cơ duyên hữu sinh, mới có duyên lành tiến nhập vào thế giới Thiên quốc.” Đến đây, tư tưởng của người ăn mày lập tức đả khai, hiểu rõ nguyên do của hết thảy những điều này.
Tác giả: Đệ tử Đại Pháp
(Sưu tầm trên mạng)
No comments:
Post a Comment