Thursday, June 14, 2018

HỌA HAY PHÚC

Câu chuyện Y học:
HỌA HAY PHÚC


Louise đã là bệnh nhân của tôi trong một thời gian dài. Bất cứ khi nào bị nhức đầu, cô ấy đều đến chỗ tôi, một bác sĩ Trung Y. Sau một thời gian cả gia đình cô đều tin tưởng vào y học Trung Quốc. Hễ thấy thân thể không thoải mái, họ trước tiên nghĩ đến Trung Y rồi nghĩ tới châm cứu. Sau một thời gian, tôi khá thân với cô ấy và biết rõ các vấn đề cá nhân của cô.
Louise điều hành một nhà hàng và làm việc rất chăm chỉ trong nhiều giờ mỗi ngày. Cô nghĩ rằng thông qua làm việc cật lực và kéo dài, cô có thể đổi căn nhà nhỏ để mua một ngôi nhà lớn, đổi chiếc xe cũ để mua xe mới, và phát triển một nhà hàng nhỏ thành một nhà hàng lớn. Cô ôm ấp giấc mơ này trong nhiều thập kỷ. Theo thời gian, khi công việc kinh doanh có vẻ tiến triển hơn thì cô ấy đã ở tuổi trung niên. Thật không may, một sự cố bất ngờ xảy ra đã làm tan vỡ giấc mộng của cô.
Cô được chẩn đoán bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Sau khi phẫu thuật, cô lập tức bán đi nhà hàng của mình vì cô không còn sống được bao lâu.
Cô đã rất kiệt sức khi phải xử lý thủ tục đóng cửa nhà hàng, làm việc với nhân viên môi giới và các công ty thế chấp.


Khi đến gặp tôi, trông cô rất buồn bã. Cùng lúc đó, cô cũng vừa phát hiện ra chồng mình đang ngoại tình với một người phụ nữ khác. Anh ta đã cố tình che giấu điều đó để không đổ thêm đau đớn vào nỗi khổ của cô.
“Bác sĩ à, tôi thấy mình giống như một con thuyền nhỏ trong đại dương, thật đơn độc và vô dụng. Tôi đã nghĩ đến việc tự kết liễu cuộc đời nhưng việc ấy dường như không cần thiết. Tôi chẳng sống được bao lâu nữa, nhưng tại sao ông ấy lại phải thổi tắt ngọn nến nhỏ sắp tàn này cơ chứ?”
Cô hỏi tôi: “Họ muốn cho tôi hóa trị. Đó chẳng qua là một màn hành hạ khác. Người ta không cho tôi được yên ổn ngay cả trong những ngày cuối đời của tôi. Tôi nên làm gì đây?”
Khi nghe điều này, tôi thấy trong lòng nặng trĩu. Đối diện với tôi là một khuôn mặt đã từng rất hay cười và bây giờ nó đang thể hiện sự tuyệt vọng. Mới chỉ có vài ngày, nhưng sự khác biệt lại một trời một vực.
Tôi hỏi: “Louise, cô có tin rằng cô sẽ ra đi sớm không?”
“Không.”
“Cô có muốn từ bỏ hết mọi nỗ lực và ngừng chống chọi với bệnh tật không?”
“Không.”


“Cô có thấy những bông hoa nở rộ khắp ngọn đồi kia không? Chúng vừa mới trải qua mùa đông lạnh giá. Cô có thấy những dòng suối nhỏ với những dòng nước sạch bắt nguồn từ băng và tuyết sau mùa đông không? Cô đã gặp phải những gian khó, khổ nạn, và thử thách khắc nghiệt nhất trong cuộc đời. Chẳng phải đây là một cơ hội để cô thể hiện sự dũng cảm của mình sao? Thành công lớn nhất trong đời người không phải là có được một nhà hàng lớn như thế nào, mà là chiến thắng chính mình trong cuộc sống và hiểu mục đích làm người.” Tôi nói nhẹ nhàng như thể tôi đang nói chuyện với bản thân mình.
Louise ngẫm nghĩ và chiêm nghiệm.
“Bác sĩ, cho tôi biết ai là người kiểm soát cuộc sống của chúng ta? Ai quyết định một người có thể sống được bao lâu?” Gương mặt cô sáng lên từ từ và một tia hy vọng hiện lên trong mắt cô. “Ai à? Là cô chứ ai. Đời này qua đời khác. Nghiệp lực luân báo. Kiếp luân hồi của cô. Thật vậy, chính cô là người kiểm soát tất cả.” Tôi nghẹn lời không thể nói thêm được nữa.
Sau một khoảng im lặng, Louise đột nhiên lên tiếng: “Liệu có còn cơ hội nào để tôi bù đắp điều đó? Liệu tôi có còn một cơ hội nào nữa không? Biết đâu đây lại là phước lành được ẩn giấu. Có thể cuộc sống của tôi mới chỉ bắt đầu.” Cô ấy dường như đã lấy lại được sự lạc quan.


Tôi nhìn cô bước ra khỏi văn phòng. Không có gì là tuyệt đối trong thế giới này và tất cả mọi thứ chỉ là tương đối. Tất cả phụ thuộc vào việc người đó muốn hiểu nó và đối mặt với nó như thế nào. Thật đáng buồn! Con người chỉ coi trọng những thứ trước mắt họ.

Ngọc Lâm

No comments: