Bích vân thiên,
Hoàng diệp địa.
Thu sắc liên ba,
Ba thượng hàn yên thuý.
Sơn ánh tà dương thiên tiếp thuỷ.
Phương thảo vô tình,
Cánh tại tà dương ngoại.
Ảm hương hồn,
Truy lữ tứ,
Dạ dạ trừ phi hảo mộng lưu nhân thuỵ.
Minh nguyệt lâu cao hưu độc ỷ.
Tửu nhập sầu trường,
Hoá tác tương tư lệ.
蘇幕遮 - 范仲淹
碧雲天,
黃葉地。
秋色連波,
波上寒煙翠。
山映斜陽天接水。
芳草無情,
更在斜陽外。
黯鄉魂,
追旅思,
夜夜除非好夢留人睡。
明月樓高休獨倚。
酒入愁腸,
化作相思淚。
Tô Mạc Già
(Dịch thơ: Lương Trọng Nhàn)
Trời đầy mây biếc, lá vàng
Mùa thu cảnh sắc lẫn sang nước hồ,
Sóng sương lạnh biếc nhấp nhô.
Trời chiều phủ bóng non mờ tiếp sông.
Cỏ thơm không hiểu nỗi lòng,
Mọc lan tới tận cuối dòng chân mây.
Nhớ nhà rầu rĩ tháng ngày,
Nỗi lòng đất khách tràn đầy xót xa,
Hằng đêm mộng đẹp quê nhà,
Để còn chợp mắt một vài trống canh.
Lầu cao trăng sáng long lanh,
Người sao vẫn lẻ bóng đành tựa trông.
Rượu vào trong dạ sầu đong,
Hoá thành giọt lệ nhớ nhung đêm ngày.
Sơ lược tiểu sử tác giả:
Phạm Trọng Yêm 范仲淹 (989-1054) tự Hy Văn 希文, thuỵ Văn Chính 文正, người Ngô Huyện (nay thuộc tỉnh Giang Tô, Trung Quốc). Ông là người chính trực có khí tiết, từng nói: “Kẻ sĩ phu phải lo trước thiên hạ mà vui sau thiên hạ”. Ông từng trấn thủ biên cương rất có uy vọng, người Khương gọi ông là Long đầu lão tử, không dám xâm phạm biên cương. Bài từ của ông không nhiều song với nhiệt tình ái quốc và khâm hoài hào tráng đó, thực đã khai thác cảnh giới cho Tô Đông Pha, và Tân Khí Tật vậy. Từ của ông rất hào hùng.
Nguồn: Thi Viện
No comments:
Post a Comment