Lâu lắm rồi, tôi nghe đâu đó câu đố vui như vầy: Con gì dài nhất thế giới? Trả lời cở nào cũng sai. Đó là…con tôm Việt nam. Tại sao? Vì con tôm Việt Nam đâù thì ở VN nhưng mà cái mình thì qua tận Liên Xô, Âu châu gì lận. Dài lắm chứ, phải không? Nhưng mà xét ra thì chưa chắc dài hơn bài thơ tình đầu tiên của tôi đâu nha. Tôi có làm một bài thơ từ khi còn ở VN vào cuối năm 1979 và mãi mới vừa xong…tại Mỹ cách đây mấy tuần. Như vậy nó cũng dài bắt qua cả một đại dưong chứ giởn sao? Mà nếu tính cả yếu tố thời gian 32 năm sau thì tôi nghĩ là nó còn ngầu hơn con tôm VN nhiều. Đồng ý chứ? Nhưng chắc là bạn sẽ thắc mắc thơ gì mà dài và lâu dữ vậy ha, phài không? Dĩ nhiên là cái gì cũng có cái lý của nó.
......
Nàng tên là Đỗ Thị Thu Tâm, đang đi làm cô giáo phụ giũ trẻ cho một trường mẫu giáo gần đây......
Nhưng ở đời khi nào cũng vậy các bạn ạ. Mất cáí này thì được cái kia. Cũng vì nỗi tương tư gậm nhắm tâm can cần giải tỏa mà tôi đã bật ra được bài thơ tình đâù đời. Đây, bài thơ tình dài 32 năm của tôi bắt đầu như vầy:
Có cô giáo nhỏ
Mỗi sáng tinh sương
Xe đạp đến trường
Khi lá còn đọng sương
Tôi chờ trước ngõ
Tôi lạnh co ro
Nhịn tiền mẹ cho
Mua điếu Vàm Cỏ
Cô ơi cô,
Hãy đi chầm chậm.
Cho tôi theo với,
Đổi trao đôi lời
Tôi mong cô xem
Tôi như học trò
Chỉ như học trò.
Để cô cười duyên
…
Nghe tôi kể xong câu chuyện, bà xã có vẻ cảm động và thông cảm với sự chia cách bất ngờ đó. Nàng đề nghị bài thơ năm ấy chưa làm xong, thôi bây giờ tôi làm tiếp cho xong đi để cho không còn gì vương vấn. Trong lúc tâm hồn đang lai láng đầy kỷ niệm, tôi mất cảnh giác, bèn lỡ dại phang thêm mấy câu cuối như sau:
…
Thương cô giáo nhỏ
Cuộc đời quanh co
Ba mươi năm rồi
Mối tình chưa tỏ
Hỡi ơi, đã hai ba thứ tóc trên đầu mà tôi vẫn còn dại dột tin lời đàn bà dù bà đó là … vợ ta. Đang từ vẻ mặt hiền hòa giống như của một người chị cả đang nghe cậu em trai mới lớn giải bày tâm sự, tôi thấy mắt nàng bỗng sầm xuống mấy giây chiếu tướng thẳng vào chữ thương một cách … không mấy thiện cảm. May mà chỉ một chút thoáng qua, rồi thôi. Đợi tôi viết vừa xong, nàng thỏ thẻ nói rằng nàng cũng cảm hứng muốn làm tiếp thêm mấy câu nữa cho bài thơ này. Tôi hơi ngạc nhiên. Nàng lấy cây viết làm luôn một lèo:
Mối tình lúc nhỏ.
Anh nhát như thỏ.
Tỏ gì mà tỏ!!!
Khi nào ra ngỏ
Gặp “bà”giáo nhỏ
Tui tỏ dùm cho.
Bây giờ ăn no
Làm ơn lo …rửa chén.
Ha ha ha., bài thơ tình đầu đời và duy nhứt của tôi sau 32 năm bây giờ mới được chính thức kết thúc. Lần này thì chắc hết thiệt. Hổng dám giởn mặt nữa.
Chào bạn. Tôi đi rửa chén đây!!!
Tác giả : ThaiNC ở Huế.
Vào Saigon 1968. định cư tại San Jose, CA USA
No comments:
Post a Comment