Một thanh niên nhìn thấy người thầy thời tiểu học của mình tại một đám cưới. Anh ta đến chào người thầy với tất cả sự kính ngưỡng:
-Thầy có nhớ em không ạ?
Thầy giáo nói:
- Thầy không nhớ lắm, hãy nói về em xem nào.
Người học trò nói: Em đã học lớp 3 của thầy hồi đó, em đã ăn cắp chiếc đồng hồ của một bạn trong lớp. Em chắc là thầy nhớ chuyện đó mà.
Một bạn trong lớp có một chiếc đồng hồ rất đẹp, vì vậy em quyết ăn trộm nó. Bạn ấy khóc và méc với thầy có người cắp đồng hồ của bạn. Thầy bảo cả lớp đứng cho thầy soát túi. Em nhận ra rằng hành động của mình sẽ bị phơi bày ra trước mặt tất cả các học sinh và giáo viên. Em sẽ bị gọi là thằng ăn cắp, một kẻ nói dối và hạnh kiểm của em sẽ bị hoen ố mãi mãi.
Thầy đã bắt chúng em đứng quay mặt vào tường và nhắm mắt lại. Thầy soát đã từng chiếc túi, và khi lấy chiếc đồng hồ từ túi của em, thầy tiếp tục soát đến túi của bạn cuối cùng. Xong xuôi, thầy kêu chúng em mở mắt ra và thầy ngồi xuống ghế. Em sợ thầy sẽ bêu em ra trước các bạn.
Thầy giơ cái đồng hồ cho cả lớp thấy và đưa trả lại cho bạn ấy. Thầy không bao giờ nêu tên người ăn cắp chiếc đồng hồ. Thầy không nói với em một lời và không bao giờ đề cập chuyện đó với bất cứ ai. Suốt những năm tiểu học, không một giáo viên hay học sinh nào nói về với em về chuyện ăn cắp đồng hồ. Em nghĩ Thầy đã cứu vớt cho nhân phẩm của em ngày đó. Thầy không nhớ em sao? Sao thầy lại không nhớ em được, thưa thầy? Em chắc là thầy phải nhớ câu chuyện em đã ăn cắp cái đồng hồ và thầy không muốn làm em xấu hổ. Đó là một câu chuyện không thể nào quên.
Người thầy đáp:
-Thầy không thể nào nhớ được ai đã lấy cắp cái đồng hồ ngày đó, bởi vì khi thầy soát túi tất cả các em, thầy cũng nhắm mắt mà.
Trong đời sống, chúng ta cần phải sáng suốt trong mọi hành xử. Có những người cần động viên, có những người cần cố vấn, có những người cần giám sát. Một người dẫn dắt phải biết vun xới chứ không phải là triệt hạ.
Nhị Tường (dịch)
A young man saw his primary school teacher at a wedding ceremony.
He went to greet him with all respect and admiration!!
He said to him:
"Can you still recognize me Sir?'
'I don't think so!!', said the teacher, 'could you please remind me how we met?'
The student recounted:
"I was your student in the 3rd Grade, I stole a Wrist watch belonging to my then classmate because it was unique and fascinating.
My Classmate came to you crying that his Wrist Watch had been stolen and you ordered all Students in the class to stand on a straight line, facing the wall with our hands up and our eyes closed so you could check our pockets.
At this point, I became jittery and terrified of the outcome of the search. The shame I would face after other Students discovered that I stole the watch, the opinions my teachers would form about me, the thought of being named a ' thief' till I leave the School and my Parents' reaction when they get to know about my action.
All these thoughts flowing across my heart, when suddenly it was my turn to be checked. I felt your hand slipped into my pocket, brought out the Watch and dip a note into my pocket. The note read "stop stealing. God and man hates it. Stealing will embarrase you before God and man".
I was gripped with fear, expecting the worse to be announced. I was surprised I didn't hear anything, but Sir, you continued searching other students' pockets till you got to the last person.
When the search was over, you asked us to open our eyes and sit on our chairs. I was afraid to sit because I was thinking you will call me out soon after everyone was seated.
But to my amazement, you showed the watch to the class, gave it to the owner and you never mentioned the name of the one who stole the watch. You didn't say a word to me, and you never mentioned the story to anyone.
Throughout my stay in the school, no Teacher or Student knew what happened. This incident naturally taught me a great lesson and I resolved in my heart never to get myself involved in taking whatever is not mine.
I thought to myself, you saved my dignity."
"Do you remember the story now Sir? You can't simply forget this story Sir!!"
The teacher replied, ' I vividly remember the story that I found the Watch in a pocket but i did not know in whose pocket the stolen Watch was found that day because I searched your pockets while I also had my eyes closed."
In life, we need wisdom for everything we do. As parents, teachers, Pastors, leaders etc... We should be able to close our eyes to some things. Not all misbehaviour require punishment. Some will need encouragement, some mentoring and some monitoring.
(from Emmanuelolusoto)
No comments:
Post a Comment