Hồi còn ở VN, dù đã trưởng thành nhưng tôi vẫn sống êm ấm trong gia đình, không lo lắng nhiều cho cuộc sống. Ngày vượt biên, một thân một mình trên đảo Bidong, đến Úc tháng 6 năm 1979 trong cái lạnh như cắt của mùa đông, lúc ấy tôi không biết sẽ ra sau ngày sau theo như bài hát "Que Sera, Sera" nhưng tôi vẫn may mắn có được sự bao dung giúp đỡ của nước Úc, dù một thân một bóng. Phài nói lúc đó là dựa vào bản thân, dựa vào ý chí mà sống, mà làm dù công việc rất vất vả hơn lúc ở VN nhiều lắm, làm để sống mà.
Tôi nói thế nhưng cũng không phải cùng cực đến như thế, vì ở Úc không làm thì chánh phủ cũng nuôi và cho tiền thất nghiệp. Ở đây tôi muốn nói đến các bạn về một kinh nghiệp sống là phải tự tin và dựa vào bản thân. Hoàn cảnh sẽ đẩy mình vào cuộc sống và mình phải tự thích nghi với hoàn cảnh. Chỉ tuyệt đối một điều đừng vướng vào những sa ngã của xã hội. Tôi may mắn lần nữa, tôi vẫn giữ được: "tôi vẫn là tôi".
Có một câu chuyện có thể nói là ngụ ngôn, bạn đọc đi và tự cho mình một kết luận.
DỰA VÀO BẢN THÂN
Ốc sên con ngày nọ hỏi mẹ của nó : “Mẹ ơi ! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết đi được !”.
“Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh” – Mẹ nói.
“Chị sâu róm không có xương cũng bò chẳng nhanh, tại sao chị ấy không cần đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”.
“Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm, bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy”.
“Nhưng em giun đất cũng không có xương và cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được tại sao em ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”.
“Vì em giun đất sẽ chui xuống đất, lòng đất sẽ bảo vệ em ấy”.
Ốc sên con bật khóc, nói : “Chúng ta thật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đất cũng không che chở chúng ta”.
“Vì vậy mà chúng ta có cái bình ! – Ốc sên mẹ an ủi con – Chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân chúng ta”.
(Sưu tầm trên mạng)
No comments:
Post a Comment