Có một câu chuyện ngụ ngôn đáng suy ngẫm:
HAI CHIẾC ĐỒNG HỒ
Chiếc đồng hồ đeo tay một hôm đi dạo ở cổng trước nhà thờ. Nó nhìn lên tháp chuông, thấy chiếc đồng hồ rất lớn nên rất ghét.
HAI CHIẾC ĐỒNG HỒ
Chiếc đồng hồ đeo tay một hôm đi dạo ở cổng trước nhà thờ. Nó nhìn lên tháp chuông, thấy chiếc đồng hồ rất lớn nên rất ghét.
Nó nói:
- Anh tưởng là anh ngon lắm hả. Thực ra cái mặt anh to quá khổ chẳng đẹp chút nào, hai cánh tay thì dài thượt như tay vượn vậy!
Giọng khàn khàn, chiếc đồng hồ lớn mỉm cười nói:
- Mời em đồng hồ bé nhỏ lên đây chơi!
Đồng hồ nhỏ leo lên. Khi đứng bên cạnh đồng hồ lớn nhìn xuống, nó đâm hoảng sợ. Thì ra ở trên cao này nguy hiểm quá, té xuống tan xác như chơi!
Lúc đó, đồng hồ lớn khều nó mà nói:
- Ở dưới có người muốn biết giờ kìa. Em đưa mặt ra cho họ xem đi.
Chiếc đồng hồ nhỏ đáp:
- Không được, từ đây xuống dưới xa quá, mà mặt em nhỏ xíu, ở dưới xem không thấy đâu!
- Vậy thì em nói giờ cho họ nghe đi.
- Cũng không được, vì tiếng em nhỏ quá.
Khi đó chiếc đồng hồ lớn mới ôn tồn giải thích:
- Đó, em thấy chưa. Em không thể làm việc của anh, mà anh cũng không thể làm việc của em. Mỗi người chúng ta ai làm việc nấy, chỉ để phục vụ cho người ta thôi. Từ nay về sau mình đừng chỉ trích nhau nữa nhé.
(Sưu tầm trên mạng)
No comments:
Post a Comment