Dưới đây là bức thư đạt giải nhất của cô Nadine Petitberghien ở Lille.
Monsieur,
Ce morceau de papier, que j’ai glissé sous votre tasse à café, vous surprendra peut-être, mais il fallait que je vous dise que je vous aime. Que je vous aime d’un amour dont je ne me serais jamais crue capable.
Je sais, cela peut vous paraître fou, et même insensé, que je puisse ressentir de tels sentiments pour vous, alors qu’on ne se connaît pas, ou si peu. Mais il suffit que vous soyez là, près de moi, pour que je me sente tout de suite bien, heureuse comme je ne l’ai jamais été jusqu’à présent.
Je vois pourtant des centaines de personnes par jour. Je les sers sans vraiment les regarder. Sans vraiment leur parler.
Mais lorsque je vous ai vu, j’ai comme ouvert mon cœur, j’ai comme ouvert les yeux. Je ne voyais plus que vous. Je ne pensais plus qu’à vous. J’étais comme hypnotisée par vous.
Depuis ce temps- là, chaque matin, j’attends votre arrivée avec impatience.
J’attends surtout le moment où je vous apporte votre café, car lorsque nos regards se croisent, que nos corps se frôlent, je sens tout mon être frissonner de bonheur. Comme je ne pouvais continuer de vous observer en secret, de ne vous voir que quelques minutes chaque jour, alors que je voudrais passer tout mon temps, toute ma vie avec vous, je me suis décidée à vous écrire cette lettre. Si jamais je me suis trompée sur vous, sur nous, oubliez cette lettre et chaque mot qu’elle contient. Mais si ce n’est pas le cas, offrez-moi un café et je comprendrai…
Celle qui pense à vous,
Bức thư trên được Ban Giám Khảo trao giải nhất ( kỳ nghỉ cuối tuần cho 2 người tại khách sạn 5 sao Sofitel Venezia ở Venise, kèm theo vé máy bay khứ hồi ) với nhận xét : diễn đạt tình cảm phong phú, bút pháp sắc sảo, chữ viết trang nhã, trình bày cẩn trọng.
Bản dịch :
Thưa Ông,
Mảnh giấy này, mà em đã nhét dưới tách cà phê của Ông, có lẽ sẽ làm Ông ngạc nhiên, nhưng điều cần thiết là em phải nói với Ông rằng em yêu Ông. Rằng em yêu Ông bằng một tình yêu mà lẽ ra em không bao giờ có quyền.
Em biết, điều này với Ông có thể là rồ dại, và thậm chí là điên khùng, chuyện mà em có thể có những tình cảm như thế này đối với Ông, khi mà Ông và em không quen biết nhau, hoặc chỉ là rất ít. Thế nhưng, chỉ cần Ông ngồi đấy, ở gần em, là em thấy ngay mình thoải mái, hạnh phúc, như chưa từng được như thế bao giờ. Ấy vậy mà em gặp hàng trăm người mỗi ngày. Em phục vụ họ mà không thực sự nhìn mặt. Không thực sự nói chuyện.
Nhưng khi em mới gặp Ông, lòng em như mở hội, mắt em như sáng ra. Em chỉ còn nhìn thấy Ông. Em chỉ còn nghĩ đến Ông. Em như bị Ông thôi miên.
Từ lúc đó, mỗi sáng, em nóng lòng chờ Ông đến.
Em khắc khoải chờ lúc em mang cà phê đến cho Ông, bởi khi tia nhìn của chúng ta gặp nhau, khi chúng ta khẽ chạm vào nhau, em cảm thấy cả châu thân run rẩy vì hạnh phúc. Chẳng thể nào cứ tiếp tục lặng lẽ theo dõi Ông, tiếp tục chỉ được nhìn thấy vài phút mỗi ngày, trong khi thực lòng em muốn dành hết cả thời gian, suốt cả cuộc đời cho Ông, bởi thế em quyết định viết cho Ông lá thư này.
Nếu thiệt tình em đã nhầm về Ông, về chúng ta, xin Ông hãy quên lá thư này đi, quên cả mỗi câu chữ trong đó.
Nhưng nếu không phải như thế thì Ông hãy mời em một ly cà phê và em đủ hiểu...
Người luôn nghĩ về Ông,
Thân Trọng Sơn
(sưu tầm, dịch và giới thiệu)
No comments:
Post a Comment