Friday, November 27, 2020

"HÃY NÓI YÊU THÔI, ĐỪNG NÓI YÊU MÃI MÃI"

Ai cũng có một thời bồng bột và ngạo mạn, yêu đắm say không cần biết gì. Hãy cứ yêu đi, nhưng hãy nhớ " hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi" Đừng hứa hẹn bằng lời hứa, vì lời nói " chỉ là gió bay"


Tôi cũng có một thời tuổi trẻ bồng bột để tin tưởng tình yêu của tôi là mãi mãi, không có gì có thể thay đổi được tình yêu của tôi và anh.

Tôi cũng có một thời bồng bột để mỉm cười khi nhìn lũ bạn bằng con mắt chông chênh, yêu nhau mà suốt ngày cãi vả, chia tay, giận hờn rồi quay lại. Với tôi, chúng nó rõ khổ, còn tôi rõ là quá tự tin với tình yêu của mình.

Không tự tin làm sao khi tôi nhìn những người con trai khác xung quanh chỉ loanh quanh trong cái thế giới nhỏ bé này, trong khi người đàn ông của tôi lúc nào cũng muốn bay cao, bay xa. Tôi mỉm cười hạnh phúc và thủ thỉ với anh.

- Chúng ta mãi thế này nhé, mãi mãi nắm tay nhau đi qua mọi khó khăn, không bao giờ chia xa dù có lý do gì.

- Chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc, anh sẽ mãi mãi ở bên em, không có chuyện gì khiến anh xa em.

Năm ấy tôi 18 tuổi.

Trong mắt tôi, tình yêu chỉ có màu một màu hồng, tình yêu là những buổi chiều bên cạnh nhau, là ly cafe tôi pha cho anh mỗi ngày, là khung cảnh hai người đi bên nhau, là viễn cảnh chỉ có hạnh phúc và là nơi nỗi buồn không bao giờ len đến được.

Năm tôi 23 tuổi, tôi nhận ra mình sai.

Theo thời gian mọi thứ đều có thể thay đổi, thời gian thay đổi, tình yêu cũng không phải là một ngoại lệ.

Thay vì suốt quãng đời sinh viên, chỉ có ăn, học và yêu, cuộc đời đúng là một màu hồng đẹp đẽ. Tôi khi ấy hay cười, vô tư và hồn nhiên biết bao. Nhưng nào ai biết được đâu, giống như một đứa trẻ bây giờ đang lớn, tôi khám phá thế giới xung quanh bằng lăng kính hồng, khi tôi lớn hơn nữa, cuộc đời bắt buộc tôi phải nhìn nó bằng nhiều lăng kính nhiều màu sắc khác nhau, để so sánh, để nhận thức, và để biết rằng " không có gì là mãi mãi "


Người ta nói, yêu là mong cho đi thật nhiều, và chẳng cần nhận lại bao nhiêu. Họ lừa bạn đấy!

Đã gọi là tình yêu, thì xin hỏi, chỉ cho đi một chiều, liệu nó có mãi bền vững hay không, khi cứ mãi cho đi mà chẳng hề mong nhận lại.

Tôi cũng đã một thời tự đánh lừa bản thân mình, tôi yêu, chỉ mong người vui vẻ, chỉ mong mang đến thật nhiều niềm vui cho người, đôi khi tôi quên mất tôi là ai, chẳng chú ý gì đến cảm xúc của mình nữa, cứ mãi chạy theo cảm xúc của người, để rồi khi tôi biết khóc, tôi phải tự lau nươc mắt cho chính mình, khi mà tôi đau, phải tự băng bó vết thương ngay lồng ngực của mình, vì tôi vô tình tập cho người thói quen chỉ biết nhận mà không cho đi.

Khi yêu mà, đâu ai tính toán thiệt hơn, để rồi khi lỡ dỡ , đau xót nhận ra rằng mình đã mất đi quá nhiều thứ, mất đi chính mình để đổi lại những giọt nước mắt và người cuối cùng đau đớn nhất chình lá ngưới yêu nhiều nhất.

Các cô gái của tôi ơi, khi yêu, đừng mạnh miệng tự tin rằng mình chỉ cần cho đi mà không cần nhận lại. Là bạn đang tự lừa dối mình khi bạn đang nhìn tình yêu bằng trái tim màu hồng mà thôi.

Cũng giống như cái thời tuổi trẻ bồng bột của tôi đã trải qua, để khi mà mình cho đi thật nhiều, và nhận lại được sự vô tâm, thì sẽ đau lắm, cho đi và không nhận lại, thì đó không hẳn là tình yêu. Mà là mù quáng! chỉ là mù quáng mà thôi.

Ai cũng có một thời bồng bột và ngạo mạn, yêu đắm say không cần biết gì.

Hãy cứ yêu đi, nhưng hãy nhớ " hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi"

Đừng hứa hẹn bằng lời hứa, vì lời nói " chỉ là gió bay".

Trân Trần


No comments: