Một đồng xu nhặt được biến người bần hàn trở thành giàu có. Chuyện xảy ra thế nào?
Mỗi người chúng ta đều có khát vọng thành công, đôi khi “cơ duyên là ở ngay trước mắt, tài phú ở ngay bên cạnh mình”.
Có người oán trách số phận không may mắn, có người oán trách xã hội không công bằng, có người thậm chí còn trách tội bố mẹ là không có khả năng….. Tôi đã đọc được một câu chuyện này trên báo điện tử, mong muốn được chia sẻ cùng mọi người.
Câu chuyện kể rằng, có một cậu thanh niên vì gia cảnh nghèo khó, cha mẹ lại ốm đau bệnh tật, vì thế cậu nghỉ học về nhà giúp đỡ gia đình.
Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng cậu ấy làm việc gì cũng chuyên tâm, ví như: trong lúc ngắm cảnh thì cậu ta sẽ không đi bởi vì như thế sẽ bị phân tâm, còn trong lúc đang đi thì sẽ không ngắm cảnh, chỉ nhìn đường đi, vì nếu không để ý dưới chân sẽ dễ bị vấp ngã.
Có một hôm cậu ta đang đi trên đường, vì chuyên tâm nhìn đường nên kết quả là đã nhặt được một đồng tiền xu.
Lúc cậu ta đi qua một vườn hoa, nghe thấy những người thợ tỉa hoa kêu khát nước, cậu liền dùng đồng xu này mua một chút nước trà cho họ uống. Những người này đã vô cùng cảm kích và mỗi người trong số họ đều tặng cho cậu một bông hoa.
Lúc đi ngang qua chợ, cậu mang những bông hoa này chia cho mọi người. Những người nhận được hoa đều rất vui vẻ phấn chấn và đều trả cho cậu một đồng tiền xu, thế là cậu đã có được tám đồng tiền xu.
Một ngày nọ, sau một trận cuồng phong xảy ra, cành cây và lá khô trong vườn cây đều bị gió thổi rơi rụng khắp vườn.
Cậu thanh niên nói với người làm vườn: “Cháu xin được giúp bác quét dọn sạch sẽ vườn cây, bác có thể cho cháu xin những cành cây và lá cây khô này để mang về làm củi được không ạ?”.
Bác làm vườn vui vẻ đồng ý: “Được chứ, cháu có thể lấy hết chúng”.
Trong lúc cậu thanh niên nhặt những cành củi khô kia, thì nhìn thấy một đám trẻ con đang giận dỗi vì tranh giành nhau mấy viên kẹo, thế là cậu lại lấy tám đồng tiền xu ra và đi mua một ít kẹo, đưa cho những đứa trẻ này, còn nói với chúng rằng hãy cùng nhau ăn. Đám trẻ vô cùng thích thú, nhìn thấy cậu một mình nhặt củi nên đã nhao nhao vào nhặt giúp sạch sẽ tất cả cành khô lá héo, không bỏ sót chút nào.
Trong lúc cậu đang chuẩn bị mang đống củi này về, thì gặp ngay một vị là đầu bếp của một gia đình giàu có.
Vị đầu bếp nói: “Loại củi này rất tốt, nhóm lửa không bị bốc khói, ông chủ của chúng tôi bị bệnh suyễn, rất sợ mùi khói”.
Người thanh niên nghe xong liền nói: “Vậy thì bác cứ mang về dùng đi!”.
Vị đầu bếp nói: “Sao có thể lấy không của cậu được chứ?”, thế là vị đầu bếp trả cho cậu thanh niên 16 đồng tiền xu rồi mang đống củi về.
Người thanh niên cầm 16 đồng xu này nghĩ thầm: “Nhiều tiền như thế này, mình có thể làm được rất nhiều việc”. Thế là cậu liền mở một quán bán nước trà ở ngay gần nhà mình, bởi vì đang giữa mùa hè nóng bức, người đi đường đều rất khát nước. Cậu bán nước trà với giá rẻ một chút, vừa để lấy tiền tiêu cho gia đình và vừa là để phục vụ nước uống cho 500 công nhân cắt cỏ ở gần đó. Vì thế mà hàng ngày mỗi công nhân khi đi qua đều giơ ngón tay cái lên và gật đầu mỉm cười với cậu.
Không lâu sau có một vị thương nhân đi qua, cũng dừng lại quán của cậu để uống nước, vị thương nhân nghe thấy những người xung quanh nói rằng cậu này rất thật thà. Cậu không chỉ bán trà mà thường ngày còn cho những người công nhân cắt cỏ này uống trà miễn phí nữa. Vị thương nhân bày tỏ sự cảm kích và nói với cậu: “Ngày mai có một hội buôn ngựa dẫn theo 400 con ngựa qua đây, phiền cậu chuẩn bị nhiều nhiều nước trà một chút nhé!”.
Cậu thanh niên nghe xong liền chuẩn bị sẵn 500 bó cỏ.
Ngày hôm sau, hội buôn ngựa đến, trong lúc nghỉ chân uống trà tại quán, nhìn thấy nhiều cỏ như vậy, liền muốn mua.
Người thanh niên nói: “Những bó cỏ này, tôi không phải mất tiền mua, các anh cần thì cứ lấy đi!”.
Hội buôn ngựa cười lớn, lúc uống trà xong, họ đưa cho cậu thanh niên 1000 đồng xu và mang 500 bó cỏ đi.
Mấy năm sau, ở nơi đó đã xuất hiện một vị giàu có nổi tiếng gần xa.
Câu chuyện rất đơn giản, sự thành công của cậu thanh niên trẻ tuổi này không phải là ngẫu nhiên, bởi vì cậu ta có sẵn lòng từ bi và lương thiện. Cậu hiểu được rằng muốn nhận được gì thì phải có sự cho đi, rằng mọi vật trong trái đất này sinh ra không phải là vô dụng, đoạn cành khô hay chiếc lá rụng cũng là có ích với con người. Cậu cũng hiểu, để một việc thành công, thì năng lực là điều không thể thiếu, nhưng một người biết nắm bắt cơ hội mới là một người có sự nghiệp thành công.
Đúng vậy, mỗi người chúng ta đều có khát vọng thành công, đôi khi cơ duyên là ở ngay trước mắt chúng ta, tài phú ở ngay bên cạnh mình. Có người oan trách số phận không may mắn, có người oán trách xã hội không công bằng, có người thậm chí còn trách tội là bố mẹ không có khả năng…
Kỳ thực, chúng ta chỉ cần: nghĩ đến người khác trước khi nghĩ đến bản thân mình (tâm vô ngã), cho đi rồi mới nhận lại (lòng từ bi), biết quý tiếc mọi vật trong trái đất này (tâm tích phúc), dám nghĩ dám làm (năng lực thực hành), thì thành công tự nhiên sẽ đến.
Mai trà biên dịch
No comments:
Post a Comment