Mỗi người đều có rất nhiều điều không dứt bỏ được. Những điều này là một gánh nặng dính chặt vào người đó. Gánh càng nặng, thì bước đi càng chậm chạp. Nhưng người ta không cảm nhận được gánh nặng trên lưng. Ngược lại, những gánh nặng này là quan trọng đối với họ. Họ không thể tách rời chúng được và không muốn bỏ chúng. Khi họ mất nó, họ lại đau đớn hơn. Những thứ trong hành lý của mỗi người có thể khác nhau và số lượng cũng khác nhau. Một số người đi nhanh như bay trên con đường tu luyện của họ; một số bước khá chậm chạp. Khi hành lý của một người nặng nề, tự nhiên họ không thể bước nhanh được. Hành lý gồm có những gì? Nó là sự thèm muốn về danh và lợi, tình cảm, tự ngã, thích, không thích, nhục tính, và những quan niệm học được trong quá trình sống của người đó và xem là đúng. Bất cứ trong trường hợp nào, chúng là những trói chặt về tình cảm và những thèm muốn.
Con người sống tùy theo khuôn mẫu của họ. Họ muốn khác biệt với người khác. Họ rất thích được nhiều hơn. Họ mong muốn hay hơn người khác. Họ chỉ muốn nghe những lời đường mật. Họ muốn được thoải mái. Đó là con người. Là người là như vậy.
Con người tốt với người khác vì muốn được điều gì đó từ ngươì khác hay làm việc xấu với người khác vì sợ mất một điều gì đó. Con người muốn người khác phải đau khổ hoặc chết hơn là chịu mất hành lý của họ.
Nhưng tất cả các thứ này không thuộc về họ, cho dầu họ nghĩ như thế nào. Mục đích của gánh hành lý này là để khoá chặt họ lại. Những thứ này thậm chí còn làm cho họ thoả thích nữa. Khi con người chết, những thứ mà họ không bỏ được cũng không theo họ được mặc dầu suốt đời họ theo đuổi gánh hành lý này, nhưng những món nợ của họ thì lại đi theo họ.
Cuối cùng, họ được những gì?
Một số mang theo những gánh nặng và nó làm họ không thở được nữa. Khi họ muốn mở trói này ra, họ cũng không còn đủ sức lực để mở. Một số người hành lý của họ níu kéo đến nổi khi họ mở được một miếng, họ bị các miếng khác trói chặt.
Khi họ đã quá mệt mỏi, họ vẫn muốn mang theo gánh nặng này. Họ thở than và rên xiết, nhưng họ vẫn không chịu bỏ xuống.
Những thứ vật chất thối tha này của thế gian không thể mang lên thiên đường. Con người luôn luôn tìm kiếm hạnh phúc, nhưng không có ai có thể vượt thoát được những đau khổ của thế gian. Chỉ có tu luyện mới có thể đưa họ ra khỏi đau khổ. Chỉ khi nào vất bỏ hết các thứ này thì con người mới có hạnh phúc và đến được bến bờ bên kia.
Liên Đồng
包袱
作者: 莲童
作者: 莲童
一个人放不下的东西太多了,而放不下的一切都将成为附在人身上的包袱。包袱越重,走的越慢。
可是人是感觉不到自己身上背的是包袱的,相反,这些包袱对人来说是很重要的东西,是离不开,舍不掉的,甚至损失了一点会痛苦的不行。
每个人的包袱里装着的东西不一定一样,大小也不一定相同。有的人在修炼的路上健步如飞,有的人却步伐缓慢。包袱太重了,自然就走不快。这包袱里装着的是什么?有的是金钱,有的是名誉,有的是各种各样的人情,有的是自尊,有的是味,有的是色,有的是背在人中形成的“正确观念”。反正都是人的七情六欲,有了就是一条条锁着人的锁链。
人总是爱以人的方式生存,爱把自己和别人分开,喜爱自己得到的多,期盼自己比别人好,喜欢听好听的,喜欢舒服的。这就是人,当人就是这样。
人对人善是为了得到,人对人恶也是为了不失去。人宁愿别人受伤,也不愿自己受伤,人宁愿死,也不愿放弃自己身上的包袱。
可是这些都不属于“人”,无论人认为自己如何,这些包袱的唯一作用就是锁着人,甚至将人压垮,但当人死去的时候,这些人最“放不下的东西”,一件也不会跟人走,但为了这些包袱所浪费的光阴,欠下的债,却紧紧的跟着人。
人哪?人到头来得到了什么?
有的人包袱好重,压得人气喘吁吁,人虽然想解开,也无力挪动身躯了。有的人包袱千缠万裹,解了这个有被另一个困住。
有的人累了,宁愿麻木的驮着包袱,唉声叹气,也不愿再耗费力气与精力去解开身上的绳子。
人类这一层次肮脏的物质,却是带不到天国去的。 人类一直在追求幸福,可是没有一个人能免除生老病死,从人的痛苦中解脱出去,而只有修炼,只有舍弃人间的一切,才能到达幸福的彼岸。
(網上搜查)
No comments:
Post a Comment