Vừa vào nhà mở cửa chạy vội vào phòng để mở ngay cái Computer vì muốn vội vàng ghi lại mấy chốt thoáng qua của thời gian sợ nó loãng ra và tan đi mất.
Hôm nay là ngày giổ bà nội, đi làm về là chúng tôi về nhà ba tôi để ăn giổ. Cả nhà quay quần trong bữa ăn với vịt quay, heo quay bánh hỏi, tả bín lù,,,huyên thuyên đủ thứ chuyện nào là "chủ nghĩa sen đầm quốc tế của Mỹ", Trung Quốc với "chủ nghĩa bá quyền", "linh nghiệm của sấm Trạng Trình"..vân vân...và vân vân.. chợt ba tôi nói sao bây giờ thấy ngày qua ngày nhanh quá, mới đầu tuần rồi lại cuối tuần. Tôi trả lời: Dạ ! Đúng rồi ba, khi người ta sống trong hạnh phúc, an lạc sẽ thấy ngày qua rất mau, tâm lý mà nói thì người ta muốn kéo dài mãi vì sợ mất. Ngược lại người sống trong đau khổ lo âu sẽ thấy ngày dài không dứt vì họ muốn nó chấm dứt nhanh để sang một ngày khác có ít nhiều cái tôt hơn. Ba nhớ không hồi đó còn ở VN, người lớn thì thấy ngày qua nhanh quá mới têt đó rồi lại tết, lại phải lo mua sắm quà tặng, cúng oải, trang hoàng nhà cửa..v.v... còn tụi con thì trông hoài mà không thấy tết, vì tết đến sẽ có đồ ăn ngon, áo quần mới và nhất là có lì xì....như vậy thời gian nhanh chậm đến với mình là do tâm lý và đếm bằng tâm lý". Ba tôi gật gù: "Nghe cũng có lý".
Có lý không hở bạn ? Với tôi không thể đếm một ngày có 24 tiếng, một tháng có 30-31 ngày hay một năm có 365 ngày cộng thêm mấy giờ lẽ nữa, rất đồng ý:
"Thời gian thắm thoát thoi đưa
Nó đi, đi mãi không chừa một ai"
Nó đi, đi mãi không chừa một ai"
nhưng trong những lúc khổ đau, tù túng thì:
"Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại"
Thời gian tâm lý khác thới gian hiện thực. Đồng hồ không đếm được thời gian (?).
30/06/2014
Tái bút:
Hơn 37 năm rồi đấy, sống ở xứ người có lẽ vì những nhu cầu vật chất quá đầy đủ và tinh thần không bị chi phối hay căng thẳng mà thời gian ở Úc qua rất nhanh. Sáng thức vậy đi làm về ăn cơm xem TV lên mạng rồi đi ngủ. Công thức lập đi lập lại vì cái cảm giác thời gian qua rất nhanh. Nó không phải là nhàm chán mà là cái sợ của tuổi già mau đến để mau kết thúc. Khi khổ người ta thường muốn chết đi cho rồi để trốn tránh nhưng khi sướng người ta sợ cái kết thúc quá mau.
Hồi nãy mới "chat" với đứa học trò của trường cũ mà ba nó là một bạn già. Ngày ra đi, ba nó có đãi một bữa cơm tối, tôi không có nói là sẽ đi nhưng ba nó cảm nhận và biết. Đầy ấp kỷ niệm của một thời gian qua quá nhanh. Về Cần Thơ 2 lần nhưng không gặp lại nhiều bạn cũ, ở mấy ngày rồi đi.
Hy vọng thời gian không xóa được những quen biết, những kỷ niệm của một thời để khi gặp lại thì còn chút gì để nhớ, để hàn huyên.
30/06/2016 - 3:00AM
No comments:
Post a Comment