Vào những ngày tháng hai, tháng ba âm lịch, đi dọc theo những con đường làng Nam bộ, mọi người sẽ không khỏi ngỡ ngàng trước những chùm hoa ô môi tươi thắm, sắc hồng rực rỡ, mơn man, yểu điệu như một thiếu nữ trăng tròn. Cứ mỗi lần nhìn hoa ô môi nở rộ, những ký ức tuổi thơ trong tôi như bừng sống dậy. Ôi đẹp biết bao! Có ai đó đã từng ví hoa ô môi là “hoa đào phương Nam” là sắc hoa Nam bộ, thật không ngoa chút nào! Hoa ô môi đẹp lắm, đẹp một cách quyến rũ lạ lùng, nhất là lúc vừa nắng lên, những chùm hoa khoe sắc lung linh, óng mượt như tơ. Các bạn hãy nhìn đi, hãy chiêm ngưỡng những cánh hoa hồng thắm, e ấp, tròn đầy để mà gợi nhớ gợi thương. Hoa ô môi nở kéo dài cả tháng. Những cánh hoa nở xong rồi lìa cành nhuộm đỏ các bờ kinh, bờ rạch, góc sân, góc đình. Sau hoa là mùa kết trái, mãi cho tới năm sau cây mới hiến dâng cho đời những trái ô môi dài, thon thả và đầy thi vị.
Thuở còn đi học, tôi rất thích hoa ô môi. Tuy là loài hoa dân dã, không kiêu sa đài các như trà mi, đỗ quyên, không lộng lẫy ngất ngây như phượng vĩ nhưng màu sắc lại dịu dàng, e ấp giống như một thôn nữ đằm thắm, thủy chung, ai nhìn cũng thấy say mê. Vào những ngày nắng đẹp, ong bướm vờn quanh, hoa rơi vãi đầy sân, ngập tràn mé rạch càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm cho một vùng quê yên ả thanh bình. Hoa ô môi tuy mộc mạc, chân quê nhưng nó cũng có những cung bậc tình cảm riêng. Gặp con nước lớn, hoa theo dòng nước lững lờ trôi, miên man không bờ bến, khiến ai đó vừa nhìn thấy đã chạnh lòng nhớ câu “Ra đường nhặt cánh hoa rơi. Hai tay ôm lấy cũ người mới ta” rồi nhẹ nhàng hứng lấy một vài chiếc hoa nâng niu như tiếc nuối cho những cánh hoa tàn.
Trái ô môi dài, đen nhánh, cứng cáp nhưng khi róc hết lớp vỏ ngoài, chừa lại hai sóng lươn rồi gỡ ra từng miếng tròn tròn như đồng xu cho vào miệng nhai từ từ, một mùi hăng hăng, thắm vào cổ họng nghe ngòn ngọt, bùi bùi, thơm thơm kín đáo không giống với bất cứ một loại hương vị nào. Những buổi trưa trời hanh nắng, nhìn những trái ô môi cong cong treo lủng lẳng trên cành, nghiêng nghiêng, đong đưa theo chiều gió, ai mà chẳng nôn nao nhớ lại những kỷ niệm êm đềm của một thời thơ ấu. Còn gì thú vị bằng mùa ô môi chín cũng là lúc mùa hoa đang nở rộ. Sau khi tan học bọn trẻ xúm xít bên nhau nô đùa dưới bóng cây, đứa hốt hoa rơi tung lên trời làm xác pháo, đứa trèo lên cây bẻ trái mang xuống, róc ăn, miệng tươi cười nhí nhảnh. Ăn xong, nhiều đứa lấy hột rửa sạch mang ra chơi đánh búng, đánh đũa, hoặc chơi cò cò một cách hồn nhiên thỏa thích.
Ô môi, ngoài ăn tươi, có người còn dùng ngâm rượu. Rượu thuốc ô môi có màu đỏ tươi, có thể trị được nhức mỏi, đau khớp hoặc ăn uống không tiêu. Lúc tôi còn nhỏ, ngoại tôi hay dùng lá ô môi đâm nhuyễn lấy nước để trị bệnh ngoài da. Ngoài ra, hột ô môi đem ngâm với nước sôi cho nở ra rồi nấu chung với đường, đậu xanh sẽ trở thành một món chè hấp dẫn, hương vị vừa thơm, vừa bùi. Món chè tuy đơn sơ, đạm bạc mà sao thật thấm đậm tình quê! Bây giờ muốn tìm lại chút dư vị của chè ô môi không dễ gì.
Thời gian như nước chảy qua cầu. Đã qua hơn bao mùa mùa ô môi rồi mà sao tôi vẫn nhớ vẫn thương loài cây gần gũi và thân quen này. Cây ô môi đầu làng nay không còn nữa nhưng trong lòng tôi bao giờ cũng đầy ắp những kỷ niệm vui buồn của một thời cắp sách. Đó là những ngày nắng ấm hay mưa rơi lất phất, gió vẫn rì rào làm cho hoa rụng đầy sân. Thỉnh thoảng, từ trên không một vài cánh hoa lìa cành, nhẹ nhàng buông xuống bám vào những mái tóc ngây thơ, bạn bè cứ tha hồ tung hứng từng cánh hoa, vui chơi thoải mái. Mỗi lần về quê gặp lại ô môi đang nở hoa, lòng tôi ngây ngất như được sống lại với bao kỷ niệm của một thời. Tôi tha thiết ngắm nhìn, chụp ảnh và nâng niu từng cánh hoa, sợ rằng nay mai loài hoa dân dã mang nặng hồn quê này lùi về quá khứ xa xăm, tất cả sẽ trở thành hoài niệm.
Giờ đây, vẫn bóng dáng làng quê năm xưa, màu hoa ô môi đoan trang, hồng thắm vẫn còn đó, nhưng bạn bè thì mỗi người đi mỗi ngã khiến lòng tôi cảm thấy nao nao buồn. Không biết có ai còn nhớ cây ô môi quê mình nữa hay không? Tôi thì nhớ mãi không nguôi. Cho dù làng quê ngày càng vắng bóng cây ô môi, mùa hoa ô môi không còn rực rỡ như xưa, nhưng tim tôi vẫn giữ mãi màu hoa dung dị ấy như một kỷ vật không thể phai mờ.
Hoài Phương
Nguồn:Hau Giang Dien Tu
(Sưu tầm trên mạng)
No comments:
Post a Comment