Saturday, July 25, 2020

QUÁN TRỌ CUỘC ĐỜI

Nhà vua của một vương quốc nọ vốn là một vị vua anh minh. Một ngày, Ông bị lâm vào những mất mát cá nhân đến nỗi sầu muộn quên cả dân chúng, quên cả trách nhiệm trị vì đất nước. Thậm chí có lúc ông muốn quyên sinh.


Một ngày nọ, có một vị thiền sư tới trước cửa cung điện của nhà vua. Không một người lính gác nào chặn ông lại khi ông bước vào và tiến gần nhà vua đang ngồi trên ngai vàng.

Vua nhận ra có khách tới và lập tức hỏi:

“Ngài cần gì? Ta có thể giúp gì được Ngài?”

Vị thiền sư trả lời:

“Ta cần một chỗ ngủ trong quán trọ này”

Nhà vua quá đỗi ngạc nhiên nói: “Nhưng đây không phải là quán trọ! Ngài đang ở trong cung điện của ta, vua của vương quốc này!”

Vị thiền sư điềm tĩnh nói: “Thưa quốc vương, tôi có thể hỏi ngài, chủ trước của cung điện này là ai không?”

Nhà vua đáp: “Là cha ta. Ông ấy mất nhiều năm rồi.”

Vị thiền sư lại hỏi tiếp: “Và ai là chủ trước của nó, trước cha ngài?”

“Là ông nội ta. Ông ấy cũng đã mất.”

thế giới này đâu thuộc về chúng ta

Vị thiền sư điềm tĩnh giải thích: “Như vậy đây là nơi người ta sống một thời gian ngắn sau đó rời đi. Chẳng phải là một quán trọ hay sao?”


Nhà vua chợt nhận ra mê lầm mình đang vướng mắc phải, ông cảm tạ vị thiền sư và nhanh chóng lấy lại niềm tin, sức mạnh và trách nhiệm trị vì đất nước, dẫn dắt muôn dân, để lại tiếng thơm muôn đời.
Thế giới này vốn dĩ không thuộc về chúng ta. Chúng ta đâu cần vứt bỏ nó, điều nên vứt bỏ chính là sự cố chấp vào nó. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta. Khi đau khổ, ta nhớ rằng nỗi đau không trường tồn. Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao chúng ta phải chứa đầy độc dược? Cùng một mảnh tâm hồn như vậy, tại sao phải chứa đầy phiền não? Hãy nghĩ tới trách nhiệm của chúng ta để lại điều gì khi rời đi.
(Sưu tầm trên mạng)