Không biết tôi có nói cho các bạn biết chưa chớ tôi rất thích tìm hiểu về Phật pháp và nghe khá nhiều bài giảng của các thầy nhưng không hiểu sao lại chưa thích ăn chay, tụng kinh và không thường xuyên tới chùa. Tôi hiện nay chỉ tin vào Phật là người thầy, tin Phật là tu sửa cái tâm tánh chớ không tin vào hình thức.
Ở nhà và nơi làm việc của tôi có bàn thờ Phật, hàng ngày tôi đều lễ Phật một cách cung kính. Hồi đó không biết vái này khấn nọ nhưng sau này thì chỉ lạy Phật mà thôi.
Có một bài viết mà tôi post lên để các bạn nghiên cứu xem có phải là mình đã mắc phải hay không ?
Có mấy câu trong Kim Cang kinh như thế này:
Có mấy câu trong Kim Cang kinh như thế này:
Nhược dĩ sắc kiến ngã,
Dĩ âm thanh cầu ngã,
Thị nhân hành tà đạo,
Bất năng kiến Như Lai.»
Dĩ âm thanh cầu ngã,
Thị nhân hành tà đạo,
Bất năng kiến Như Lai.»
若 以 色 見 我,
以 音 聲 求 我,
是 人 行 邪 道,
不 能 見 如 來.
以 音 聲 求 我,
是 人 行 邪 道,
不 能 見 如 來.
Nếu do sắc thấy ta
Do âm thanh cầu ta
Người ấy hành đạo tà
Không thể thấy Như Lai.
Do âm thanh cầu ta
Người ấy hành đạo tà
Không thể thấy Như Lai.
NGƯỜI PHẬT TỬ ĐI CHÙA CHỚ HIỂU LẦM VỀ PHẬT, PHÁP, TĂNG
Có người than rằng: Tại sao ở nước ngoài ít người năng lui tới chùa lễ Phật, tụng kinh? Trong số những người tới chùa, ít người thực sự tu hành, theo nghĩa tu là sửa đổi, mà vẫn thói nào tật ấy? Tới chùa để cầu xin Phật, để cúng dường Thầy, để gặp bạn bè nói chuyện vui (hoặc chuyện không vui) như vậy làm sao đạo Phật phát triển và tồn tại được?
Sự thật đau lòng là như vậy. Chỉ vì một số Phật tử chưa hiểu rõ giáo lý, cứ chấp chặt một vài hiểu lầm, thành ra đi chùa hoài mà lợi ích không được bao nhiêu. Chư Tổ đã dạy: Đó là nấu cát muốn thành cơm, muôn năm chẳng được.
Chúng tôi xin mạn phép nêu ra sau đây một vài hiểu lầm căn bản mà thôi:
1) Hiểu lầm về Phật:
Một số Phật tử kính Phật, thờ Phật, lạy Phật, coi ngài như một thần linh có quyền ban phước, giáng họa, tới chùa lễ Phật để cầu xin đủ thứ: Tài lộc, tình duyên, con cháu đỗ đạt, hết bệnh, sống lâu… Cúng Phật chút hương hoa cho là đủ rồi. Nếu lời cầu xin được thành tựu thì cho là Phật chứng, chùa thiêng và mang thêm lễ vật tới tạ ơn. Nếu lời cầu xin không thành thì cho rằng chùa không thiêng, thôi không tới nữa. Thật là oan cho Phật, tội cho chùa.
Phật là người đã giác ngộ và giải thoát hoàn toàn, toàn trí nhưng không toàn năng. Ngài thấu hiểu mọi việc, nhưng chính ngài không làm trái luật thiên nhiên được. Nếu ngài toàn năng thì ai xin gì ngài cũng cho hết, ngài dùng thần thông đưa tất cả chúng sinh về Niết Bàn, khỏi cần tu hành chi cho mệt.
Đức Phật từ bi thương xót, muốn cứu độ chúng sinh, nhưng ngài chỉ là một bực đạo sư, một người dẫn đường chỉ lối cho mọi chúng sinh tự cất bước mà đi. Phật tử tới chùa lễ Phật để tỏ lòng thành kính, ngưỡng mộ, thề nguyện sẽ theo gương Phật mà tu sửa thân tâm, theo gót ngài về nẻo giác. Những lời cầu nguyện hợp với lý vô thường, luật nghiệp báo nhân quả thì sẽ thành tựu, còn những lời cầu xin ích kỷ, trái luật thì sẽ không được như ý. Nếu Phật có đủ năng lực làm toại nguyện tất cả mọi lời thỉnh cầu thì thế giới này đã biến thành cõi Cực Lạc, đâu còn gọi là Ta Bà đau khổ nữa.
2) Hiểu lầm về Pháp:
Pháp đây, nói thu hẹp là Giáo Pháp, là lời Phật dạy, là những định luật thiên nhiên mà đức Phật đã chứng ngộ như: Vô thường, vô ngã, nhân duyên, nghiệp báo v.v… Một số Phật tử chỉ hiểu Pháp là những bộ kinh in sẵn để đọc tụng, hoặc những lời thuyết Pháp; đến chùa đọc kinh, nghe pháp cho là đã đủ mà chẳng hiểu những nghĩa lý ẩn tàng trong kinh, nghe pháp rồi chẳng mang ra áp dụng.
Tụng kinh là để hiểu rõ cái lý Phật dạy trong kinh, trì chú là để nhất tâm trừ nghiệp chướng, chứ không phải chỉ để đọc như cái máy. Hiểu nghĩa rồi còn phải mang ra thực hành, nếu chỉ đọc mà không áp dụng để sửa cho đời tốt thêm thì chẳng khác nào người đếm bạc cho ngân hàng, chẳng có lợi chút gì.
Phật dạy: Sống thuận theo Pháp, nghĩa là thuận với những luật thiên nhiên, không ích kỷ, không tham, sân, si, không làm việc ác, chỉ làm việc lành, giữ tâm trong sạch chứ không phải chỉ tụng kinh là đủ.
Phật còn dạy thêm: Chớ có chấp Pháp, Chánh Pháp còn phải bỏ, huống chi là Tà Pháp. Qua sông hãy còn bè, đi vững hãy bỏ gậy. Pháp chỉ là phương tiện, không phải là cứu cánh, mà phương tiện thì chỉ dùng trong khoảng thời gian cần thiết thôi. Cứu cánh mới là chủ yếu.
3) Hiểu lầm về Tăng:
Chư Tăng là đệ tử xuất gia theo Phật, giữ các giới luật, tuân theo Lục Hòa, có nếp sống thanh tịnh, cao thượng, thay mặt Phật mà dạy dỗ và làm gương cho những Phật tử tại gia noi theo. Hãy bỏ ra ngoài các vị Tăng phạm giới, không xứng đáng làm Trưởng tử Như Lai, không tròn phẩm hạnh Chúng Trung Tôn.
Những vị Tăng Ni tu hành chân chính, giữ trọn giới luật, vẫn chỉ là người chưa phải các vị Thánh. Các ngài cũng đang đi trên đường Phật dạy, chắc chắn là đi xa hơn các Phật tử tại gia rất nhiều, nhưng các ngài chưa chứng đắc, chưa hoàn toàn giải thoát.
Các ngài cũng như chúng ta, đang dò dẫm trên con đường tự tu, tự sửa; nhưng đường đời lắm chông gai và cạm bẫy, nếu lỡ có sụp hầm, sa hố thì phải thành tâm sám hối, lấy kinh nghiệm đó mà sửa mình. Các ngài đang tu, tất nhiên còn sơ sót, lỗi lầm. Phật tử không nên quá chú trọng đến những lỗi nhỏ nhặt rồi chỉ trích, chê bai, xa lánh chùa. Luật Nhân quả đã định: Ai tu, nấy chứng; ai tội, nấy mang, không bao giờ sai trái.
Một điều hiểu lầm về Tăng nữa là một số người quá ỷ lại vào những Tăng Ni, đến chùa cúng dường nhờ Thầy chú nguyện cho là đủ rồi, tự mình chẳng chịu làm gì nữa. Đối với các bậc Tăng Ni tu hành đạo cao, đức cả, những lời chú nguyện của các ngài tất nhiên có sức mạnh nhưng chưa đủ; phải cần thêm tự lực của Phật tử đi song song với lời chú nguyện của chư Tăng, cộng với tha lực của Phật gia hộ thì mới mong đem lại kết quả tốt. Ngài Mục Kiền Liên sắm sửa phẩm vật cúng dường chư tăng để xin chú nguyện cho mẹ là bà Thanh Đề đang đọa địa ngục. Nhưng chính bà Thanh Đề cũng phải thức tỉnh, sám hối, niệm Phật; tự lực cộng với tha lực đầy đủ, mới thoát cảnh khổ.
4) Hiểu lầm về chính mình:
Chớ nghĩ rằng mình quá tội lỗi, xấu xa, nghiệp chướng nặng nề rồi chán nản không tu hành gì nữa. Cần hiểu rõ lời Phật dạy: Tất cả chúng sinh đều có Phật tánh, đều là một vị Phật sẽ thành. Vậy dù ở trong tình trạng đen tối nào, chúng ta không nên thất vọng. Chỉ cần bỏ lòng ích kỷ (Chấp Ngã) rồi thành tâm sám hối, quy y Tam Bảo, giữ giới, làm lành lánh dữ, tinh tấn sửa đổi. Nếu ngã thì đứng dậy, nếu sụp hố thì leo lên. Một lòng tin tưởng vào lời Phật dạy, gần gũi những bậc tu hành chân chánh. Với thời gian, chúng ta sẽ bớt khổ, thêm vui và có ngày được giải thoát.
Điều quan trọng nhất là tránh sự ỷ lại, mong cầu, mà cần hết sức tu học. Ai uống nước biết nóng lạnh, ai uống thuốc thì khỏi bệnh, ai tu nấy chứng. Phật chỉ là đạo sư, không cứu nổi những ai không thực hành lời ngài dạy. Pháp chỉ là phương tiện dùng xong thì bỏ đi. Tăng chỉ là những bậc Thiện tri thức rất đáng quý trọng nhưng cũng chỉ dạy dỗ mà không cứu nổi chúng ta. Chính chúng ta phải tự cứu lấy mình, tự độ lấy mình. Tha lực chư Phật và đức độ chư Tăng phải cộng với Tự lực của chúng sinh mới đưa đến Niết Bàn, giải thoát.
Chúng ta đi chùa, lễ Phật, tụng kinh, cúng dường chư Tăng nhưng đừng quên tự lực phát nguyện tu hành, sửa đổi nếp sống, hồi hướng công đức, thì việc đi chùa, lễ Phật mới giữ trọn ý nghĩa cao siêu, mầu nhiệm. Chính mình có tinh tấn tu hành thì đạo Phật mới phát triển theo đúng ý Phật, với chân lý mà Phật đã tìm ra và chỉ dạy. Có như thế thì người đi chùa mới cảm thấy hứng thú, thoải mái vì càng hiểu Phật lại càng tôn kính chư Phật; càng tôn kính chư Phật lại càng hiểu Phật hơn. Có như thế thì chùa chiền Phật giáo ở hải ngoại mới hy vọng lâu bền.
Minh Tâm
(Sưu tầm trên mạng)