Chợ trái cây ở Sài Gòn, Việt Nam. Ảnh: Alexandra Schuler/picture alliance via Getty Images
Tôi đón taxi về đến nhà đã khuya, anh chị đem trái cây ra mời, tôi đã làm một bụng trên máy bay dù thức ăn dở ẹc, no ngang nên lắc đầu nguầy nguậy.
– Vậy ăn xoài đi – Ông anh đẩy cả dao cả đĩa cho tôi. Từ chối sao được. Đành ăn cho cả nhà vui.
Quả xoài thuôn thuôn, dài bằng nửa bàn tay, vàng tươi. Cắn miếng xoài giữa hai hàm răng, bỗng nhiên nín thở. Má ơi! Lâu lắm rồi mới ngửi thấy mùi xoài Cát thơm thế, thơm đến mức nuốt được cả mùi thơm vào cổ họng, lại ngọt nữa. Tuyệt vời!
Thật đó! Trái cây xứ mình mùi nào ra mùi đó, từ chuối, na, măng cụt…
Á à! Bao lâu rồi tôi mới được ăn quả măng cụt nho nhỏ như trái banh Ping Pong, dùng hai ngón tay bóp một vòng lớp vỏ dày, vỏ nứt ra, bật nắp, lớp ruột trắng phau với mấy múi thịt lộ ra, múi thịt không hột, cứ ngoạm một miếng hết một trái, nhai nhai, mút mút, mật ngọt ứa ra. Tuyệt cú mèo!
Ảnh: Godong/Universal Images Group via Getty Images
Xúc động hơn cả là nhà anh chị có chùm boòng boong, quả bầu bầu. Ai còn nhớ quả boòng boong không nhỉ? Riêng tôi đã quên boòng boong từ đời tám hoánh. Hình như mình chỉ ăn boòng boong hồi học cấp 1, người ta bán trước cổng trường, những thứ vặt vãnh rẻ tiền để dụ con nít hay là quà của bà nội những khi bà về chơi. Người lớn chả ăn thứ quả bé tẹo này, đừng nói đến chuyện đem boòng boong đi cúng bái hay biếu xén.
Hồi đói cơm rách áo, cái gì bỏ miệng được đều quý, đến gạo đỏ còn ngon nói gì đến Boòng Boong nhưng em thuộc diện ưu tiên bét sau gạo củi mắm muối, mỡ đường, dần dà boòng boong trôi vào quên lãng. Đến lúc kinh tế khá lên, chả mấy khi thấy chợ búa bán boòng boong, trái cây tôi mua về thường là chuối, đu đủ, dưa hấu…Với tôi, boòng boong tiệt chủng từ dạo ấy.
Gần hai mươi năm xa quê hương, trong đầu đã biến mất thứ quả bầu bầu này, vậy mà hôm nay trên bàn anh chị, chùm boòng boong chi chít trái lớn bé được bày vào đĩa men trắng đàng hoàng, khi ăn phải lấy dao bóc vỏ.
Wow, boòng boong quay lại với tư thế trịnh trọng ghê chưa!
Hồi nhỏ xíu, giờ chơi, tôi cầm chùm boòng boong năm sáu quả trên tay, mấy đứa bạn xúm lại xin, cả đám nhe răng cắn cuống boòng boong cái bụp, lủng một lỗ rồi dùng tay xé lớp vỏ mềm thành từng mảnh, nhớ là tay dơ lắm nhưng vẫn bỏ boòng boong vào mồm nhai nhỏm nhẻm, hột nào to, chúng tôi phun phèo phèo xuống đất.
Đã sống với quá khứ thì sống cho trọn, cho đúng bài bản. Tôi bứt một quả boòng boong trên đĩa, cắn cái bụp và dùng móng tay xé vỏ (lần này tay sạch đàng hoàng nha) hối hả lủm quả boòng boong như hối hả Rewind đoạn phim của nửa thế kỷ trước, không biết mình nhớ được mùi vị đến đâu… Đúng! Đúng cái mùi thơm thơm đặc trưng, miếng nước chua chua ngọt ngọt muôn thuở của boòng boong đây mà. boòng boong thời đại mới ngọt nhiều hơn chua hèn chi em lên hương, ngự chễm chệ trên bàn, trẻ con giờ đừng mơ boòng boong bán trước cổng trường nhé, đắt lắm đấy.
Một thứ tôi quyết tâm ăn cho bằng được nữa là mít.
Việt Nam là xứ nóng, mít có quanh năm chỉ đắt hơn chuối, mùa hè ăn mít đã nhất, la liệt, rẻ bèo. Miền quê Sydney mít đắt như vàng, thèm quá thì mua mít đông lạnh, nhạt mùi, thịt nhão mà nhâm nhi. Thỉnh thoảng chợ bán mít tươi, xẻ miếng nhỏ, xơ đặc nghẹt, múi lơ thơ, họ cân cả vỏ bán mười mấy đồng một ký, bấm bụng mua mà xót ruột nên mười mấy năm qua, tôi chỉ ăn mít tươi hai ba lần.
Cho nên…tôi quyết về Sài Gòn ăn mít trả thù.
Ảnh: Towfiqu barbhuiya/Unsplash
Nhìn múi mít dày, tròn ủm, ráo nước, vàng ươm mà thổn thức, đặc biệt xơ mít lơ thơ vài cọng, còn lại những múi là múi, tha hồ xé ăn. Mít tươi thơm nức mũi, thịt mít giòn sựt sựt, đã gì đâu! Nghe đồn Việt Nam không trồng mít Tố Nữ nữa vì hiệu quả kinh tế kém. Buồn! mít Nghệ, mít Dừa ngon thật nhưng ngọt và thơm sao bằng mít Tố Nữ? Đặc biệt, để ăn mít Tố Nữ, chỉ cần lấy dao rạch một đường ngoài vỏ, múi mít dính chùm trên cuống, cầm cuống kéo một phát là lôi hết múi ra khỏi xơ xiếc, ta cứ thế rứt từng múi mà lủm, không lo nhựa dính tay, thịt mít tươm mật ngọt lịm… Vậy mà mít Tố Nữ bị xếp vào loại lỗi thời, cơ khổ!
Sầu riêng có thêm vài giống mới, ăn dẻo dẻo, khô, ngọt, cắn miếng nào ra miếng ấy (tên gì quên mất rồi) ngon! Sầu riêng vẫn đắt nhưng không đắt đến nỗi chỉ đại gia mới dám đụng tới. Nếm miếng sầu riêng tươi quả là ngây ngất nhưng sầu riêng không làm tôi xúc động như boòng boong vì ít ra, dù đắt chợ Úc vẫn bán rải rác. Măng cụt hiếm hoi hơn và họ chỉ bán quả to, hột nhiều nên chùm boòng boong và quả măng cụt bé xinh tôi được ăn trong ngày về Việt Nam làm tôi xao xuyến ghê lắm.
Ảnh: Unsplash
Mắc cười nhất là boòng boong làm tôi nhớ đến hình ảnh đám con nít túm tụm ngoài đầu ngõ, chúng hát thế này:
“ Boòng Boong xi cô la”
“ Bánh tây sữa hột gà”
“ Dầu cù là”
“ Mẹc xi”
Bài vè chả có nghĩa gì cả nhưng con nít mà, cần gì ngữ nghĩa, cả đám hát thì mình cũng phải biết bài đó mà hát theo, vần điệu thế kia đủ hay rồi.
Ôi cái thuở ấu thơ và thứ trái cây vớ vẩn…
Nguyễn Đình Phượng Uyển
Theo: saigonnhonews
No comments:
Post a Comment