Người xưa nói rằng “Cưới vợ trọng hiền đức”. Các bậc thánh nhân đạo đức cao thượng chi sĩ thời cổ đại cũng đều giảng rằng, cần phải trọng đức hành thiện, kính trời biết mệnh, danh lợi không chấp, và còn cần phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp chuyện nam nữ dựng vợ gả chồng. Họ tin rằng, chỉ có người phụ nữ với phẩm đức hiền thục, mới có thể tề gia, dạy dỗ tốt con cái.
Thời đại ngày nay đã khác xưa, quan niệm, nhận thức cũng có chỗ khác biệt, nếu đem tiêu chuẩn hiền đức của người phụ nữ xưa như “tam tòng tứ đức”, “tương phu giáo tử” (giúp chồng dạy con) giáo huấn cho nữ giới ngày nay, thì e rằng sẽ phải thở dài cảm thán!
Kinh điển Đạo gia có giảng: “Dáng vẻ đoan trang giản dị mới có thể hiển lộ giá trị của tính khí; cách ăn mặc nếu quá xa hoa, thì lộ ra vẻ dung tục”. Chủ ý là đề cao chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ, khích lệ sự cần kiệm, chăm lo việc nhà, chú trọng việc tu dưỡng nội tâm, bồi dưỡng trí tuệ của bản thân, thẩn trọng lời nói cẩn trọng hành vi khi đối đãi với mọi người trên dưới, không nên hoang phí quá nhiều thời gian và tiền bạc cho trang sức và quần áo. Như vậy mới có thể trở thành người phụ nữ thực sự hiền đức.
Trong câu chuyện xưa “Quốc vương ra câu hỏi tuyển hoàng hậu”, một cô nương nông thôn nhờ trí tuệ và đức hạnh của mình, đã chiến thắng những thiên kim tiểu thư đài các khác.
Câu chuyện kể rằng:
Xưa kia, có một vị Quốc vương trẻ tuổi, vì muốn tìm ra một người vợ hiền đức, quyết định thông qua một kỳ thi để tuyển hoàng hậu. Đến ngày thi, có rất nhiều các thiên kim tiểu thư xinh đẹp là con các vị đại thần, tài chủ đều đến tham dự. Ngày đó, có một cô nương nông thôn cũng đến ứng thí.
Câu hỏi thứ nhất mà Quốc vương đưa ra là: “Nơi Mặt trời mọc và nơi Mặt trời lặn cách nhau bao xa?”.
Vừa bắt đầu cuộc thi, câu hỏi đầu tiên của Quốc Vương thực sự đã làm khó các thiên kim tiểu thư, khiến họ vô cùng bối rối. Ai có thể đủ tài cán để đo được khoảng cách ấy đây?
Chỉ có cô nương nông gia kia bình tĩnh trả lời: “Thưa Quốc vương, khoảng cách vừa vặn đúng bằng một ngày”.
Quốc vương nghe xong liền khen ngợi: “Trả lời thật là hay, trả lời thật là hay!”. Các thiên kim tiểu thư nghe xong thì đều đỏ mặt bối rối.
Câu hỏi thứ hai của Quốc vương là: “GiữaTrời và Đất cách nhau bao xa?”.
Tiểu thư con gái một vị đại thần nhanh nhảu đáp: “Có câu là ‘cửu vạn lý trường thiên’, thiếp nghĩ giữa Trời và Đất cách nhau 9 vạn dặm”.
Tiểu thư con một vị tài chủ nói tiếp lời: “Đường Tăng đi lấy kinh qua 10 vạn 8 nghìn dặm, thiếp nghĩ đây là khoảng cách giữa Trời và Đất”.
Tuy nhiên, nghe xong thì Quốc vương đều lắc đầu.
Lúc đó, cô nương nông gia mới bình tĩnh trả lời: “Thưa Quốc vương! Dân nữ cho rằng khoảng cách giữa Trời và Đất vừa vặn là khoảng cách giữa một ánh mắt nhìn lên và nhìn xuống”.
Quốc vương vỗ tay: “Trả lời thật đúng!”. Nghe vậy thì càng khiến các thiên kim tiểu thư thêm lo lắng.
Câu hỏi thứ 3 của Quốc vương là: “Giữa lời nói thật và lời nói dối cách nhau bao xa?”. Nghe xong câu hỏi này thì tất cả mọi người đều thất thần! Giữa lời nói thật và lời nói dối còn có khoảng cách sao?
Lúc ấy, chỉ có cô nương nông gia kia không một chút do dự trả lời: “Thưa Quốc Vương! Khoảng cách ấy đúng bằng khoảng cách giữa hai tai! Nếu chỉ dùng một tai mà nghe lời nói từ một phía thì thường thường sẽ nghe được lời nói không thật. Nhưng nếu dùng cả hai tai lắng nghe các ý kiến khác nhau, mới có thể nghe được lời nói thật!”.
Quốc vương cao hứng liên tục khen trả lời hay, định tuyên bố chọn cô nương nông gia này làm Hoàng hậu. Nhưng mà Hoàng thái hậu tỏ ý khinh thường cô gái nông thôn này, muốn gây khó dễ nên đã đưa ra ba điều kiện. Bà yêu cầu cô gái phải tìm được một đóa hoa đẹp nhất thiên hạ, một loài chim quý nhất thiên hạ và một quả trứng gà có xương mang đến hoàng cung, nếu không sẽ hủy bỏ hôn ước. Tuy nhiên, cô nương nông gia không một chút hoang mang liền đồng ý.
Ba ngày sau, cô nương nông gia mang tới hoàng cung một đóa bông, một con chim én và một quả trứng gà sắp nở. Quốc vương cùng Hoàng thái hậu, đại thần, tài chủ, các thiên kim tiểu thư đều có mặt để xem cô gái nông thôn hoàn thành ba điều kiện này như thế nào.
Cô nương nông gia nói: “Người ta nói Mẫu Đơn là vua của loài hoa, nhưng Mẫu Đơn tuy đẹp, lại không sánh bằng đóa bông. Bông có thể dệt thành vải, nhuộm màu thành các hình dạng khác nhau, muôn màu muôn vẻ. Vậy nên bông là đẹp nhất. Người ta nói phượng hoàng là vua của loài chim, nhưng phượng hoàng tuy quý, lại không bằng chim én có thể bắt sâu gây hại, bảo vệ mùa màng, giúp ích cho vạn dân, cho nên chim én là quý nhất. Còn gà con trong quả trứng gà sắp nở dĩ nhiên đã có xương, đó chính là quả trứng gà có xương”.
Sau khi nghe cô nương nông gia lần lượt giải thích xong, Quốc vương trước mặt mọi người tuyên bố: “Vị cô nương này là hoàng hậu mà ta mong ước nhất”.
Bởi vậy, cô gái nông thôn với sự thông minh trí tuệ của mình, từ đó đã trở thành Hoàng hậu của Quốc vương.
Đăng Dũng / Theo: Tinhhoa
No comments:
Post a Comment