Kính hồ tam bách lý,
Hạm đạm phát hà hoa.
Ngũ nguyệt Tây Thi thái,
Nhân khán ải Nhược Da.
Hồi chu bất đãi nguyệt,
Quy khứ Việt vương gia.
子夜夏歌 - 李白
Bài hát mùa hạ của nàng Tử Dạ
(Dịch thơ: Điệp Luyến Hoa)
Kính Hồ ba trăm dặm
Sen nở đã đầy hoa
Tháng năm Tây Thi hái
Người ngóng ải Nhược Da
Quay thuyền không đợi nguyệt
Về với Việt vương gia.
Chú thích:
Bài thơ nói đến thời thịnh trị của triều đại nhà Ðường và mượn Tây Thi để nói lên sắc đẹp diễm lệ khuynh quốc khuynh thành của Dương Quý Phi. Tác giả cảm thương cho những kiếp hồng nhan bạc phận cũng như cảm khái trước những giông tố sắp nổi lên.
Cuộc sống còn hồn nhiên của Tây Thi trước khi bị tuyển lựa để đem cống cho Ngô Phù sai, dùng nàng làm mỹ nhân kế để thực hiện giấc mông tranh bá đồ vương của Câu Tiễn. Chúng ta có thể hiểu vẻ đẹp của Tây Thi làm người người cảm thương. Nhưng người đẹp vẫn vô tình quay thuyền trở về nhà đâu biết được số kiếp hồng nhan ba chìm bảy nổi sắp sửa xảy tới cho mình.
Với chế độ phong kiến, đất đai nào mà chẳng phải của vua (mạc phi vương thổ). Việt vương gia quay trở về nhà mình (ở đất Việt). Nếu đã bị tuyển vào cung cấm rồi thì đi đâu xe ngựa rộn ràng làm sao mà có chuyện hái hoa sen, làm sao mà về sớm được, còn phải ở cạnh quân vương để mà xem hoa ngắm nguyệt.
Nguồn: Thi Viện
Ghi chú: Bài thơ này còn có tên là Tử Dạ Ngô Ca - Hạ Ca (子夜吴歌·夏歌)